Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 158 - Chương 158. Ta Có Thể Không Ra Tay

Chương 158. Ta có thể không ra tay Chương 158. Ta có thể không ra tay

“Cái gì mà thời gian eo hẹp chứ?” Tiêu Thiên cau mày: “Ba canh giờ còn chưa đủ hả?”

“Nếu như ta là ngươi, nghe thấy thậm chí có ba canh giờ để đi chuẩn bị thì phải không nhịn được len lén cười ra tiếng luôn đấy.”

Lúc này Chu Thiên Kỷ không phải là bởi vì Tiêu Thiên, mà là thật sự cười không nổi: “Thân Vương đại nhân à, coi như là ta mượn trận pháp truyền tống chạy về cũng cần vài ngày.”

“Ba canh giờ, thực sự không kịp.”

Tiêu Thiên khoát tay: “Đây không phải lí do lí trấu ư, có khó khăn vì sao ngươi không giải quyết nó thế?”

Chu Thiên Kỷ có chút tủi thân: “Nhưng mà khó khăn này không phải ta muốn giải quyết là có thể giải quyết được.”

Sắc mặt Tiêu Thiên có chút không dễ nhìn: “Ngươi đây là đang lí do lí trấu cả, nếu như ngươi thành tâm nhận sai thì đã nghĩ mọi biện pháp để khắc phục khó khăn.”

“Hoàn thành mọi yêu cầu của ta một cách hoàn mỹ trước khi trời sáng.”

“Ta thấy ngươi thực sự là gian ngoan mất linh rồi, lần cơ hội cuối cùng này mà ngươi cũng không muốn quý trọng.”

Tiêu Thiên nói liến thoắng, khiến Chu Thiên Kỷ nghe mà vừa nghẹn khuất vừa phẫn nộ.

Hận không thể đánh chết tên mặt trắng nhỏ trước mắt, đáng tiếc là ông ta đánh không lại.

Cái gì gọi là nghĩ biện pháp giải quyết, cái gì gọi là lí do lí trấu thế hả.

Hắn căn bản là đang gây khó dễ cho mình mà.

“Tiêu Thân Vương, ta biết ngài rất mạnh, nhưng như ngài ỷ vào thực lực mạnh mẽ, muốn làm gì thì làm là quá không giảng đạo lý đi.” Chu Thiên Kỷ không nhịn được phàn nàn.

“Ta cũng đã đáp ứng điều kiện của ngài, thành tâm nhận sai rồi, chỉ xin thêm mấy ngày cho thư thể, tất nhiên ta sẽ hoàn thành từng yêu cầu của ngài một cách ổn thoải.”

“Thế nhưng ngài lại bảo ta phải hoàn thành trước khi trời sáng, đó căn bản là nhiệm vụ không cách nào làm được, quá không công bằng đối với ta!”

Sắc mặt Tiêu Thiên âm lãnh, nhìn chằm chằm Chu Thiên Kỷ trước mặt: “Ngươi đang bảo có công bằng hay không với ta đó hả? Ngươi đang bảo có đạo lý hay không với ta đó ư?”

“Khi các ngươi khống chế cuộc đời của nhạc phụ, các ngươi đã hỏi ông ấy có công bằng, có giảng đạo lý hay không chưa?”

“Vì tư dục của bản thân, bao nhiêu người đã bị các ngươi bắt cóc xóa đi ký ức, sinh hoạt trong một thế giới do các ngươi sáng tạo ra.”

“Đợi đến các ngươi cướp đoạt quốc vận, cái mà bọn họ sắp sửa phải nghênh đón lại chính là tử vong!!”

“Cho dù cướp đoạt quốc vận khiến người bị cắn trả là Tử Nhược Yên, thế nhưng bách tính không hề hay biết hoàng đế mỹ lệ hào phóng kính mến của bọn họ còn sống được bao lâu?”

“Để hoàng triều giả tạo này chân thực hơn, các ngươi tạo ra Huyết Vân lâu, tạo ra Man quốc.”

“Trong sự khống chế của các ngươi, bao nhiêu bách tính đã chết thảm trong tay thuộc hạ của Huyết Vân lâu hả?”

“Trong cuộc chiến tranh giả tạo với Man quốc, bao nhiêu người đã mất đi người nhà của mình!”

“Hộ vệ của bản vương, Lưu Diễm, cứ mỗi đêm khuya là lại nhìn bức họa của trượng phu mình mà rơi lệ!”

“Các ngươi có công bằng đối với bọn họ không hả, có giảng đạo lí với bọn họ không hả!”

“Ta có thánh tâm cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nhưng ngươi cố tình không quý trọng, trái lại còn ở đây ngụy biện à?”

Tiêu Thiên nói đến chỗ này, hai mắt trải rộng tơ máu bởi vì dòng máy chảy xuôi kịch liệt, sát khí hết sức nồng nặc gần như cô đọng lại thành thực chất.

“Càng vô sỉ hơn, quả thực khiến cho ta buồn nôn.”

“Đến lúc này rồi mà còn không biết hối cải, không có lòng nhận sai thành khiển, các ngươi chính là thứ súc sinh khoác da người, ăn tươi nuốt sống.”

“Thế mà ta vẫn còn có suy nghĩ tha thứ cho loại nghiệp chướng mặt người dạ thú như các ngươi, thật sự là làm cho người phải thất vọng.”

“Chu Thiên Kỷ, loại người giống như ngươi nhất định là mặt ngoài nhận sai, trong lòng vẫn nghĩ xem có thể đánh chết ta hay không.”

“Vốn định tha cho tính mạng các ngươi, chỉ là nhìn dáng vẻ này là thì tự mình đa tình rồi.”

Tiêu Thiên nhếch môi, lộ ra một nụ cười hiền hòa, nhưng lại không có chút tiếng cười nào.

“Ta vốn không muốn động thủ, có điều các ngươi lại cứ ép buộc ta.”

“Hết cách rồi, hôm nay ta chỉ có thể phá giới, thay trời hành đạo thôi.”

Tiêu Thiên nói rồi bạo phát toàn bộ sức lực, đột nhiên hai tay đẩy sang hướng hai bên trái phải.

Người Thiên Cơ các bên cạnh đều còn chưa kịp phản ứng đã nổ tung, máu văng ra khắp nơi.

“Chu Thiên Kỷ, ngươi còn không đủ sống à, chọc giận hắn làm gì chứ...” Vẻ mặt đệ tử Thiên Cơ các sau lưng Tiêu Thiên đều vặn vẹo, một trưởng lão trong đó càng khóc không ra nước mắt, quay đầu bỏ trốn luôn.

Rất đáng tiếc, ông ta còn chưa kịp cất bước thì Tiêu Thiên đã xoay người lại và đánh ra một chưởng.

Phụt!!

Màu máu sái đầy lên mặt đất như mực, tạo nên một bức họa trên quảng trường lát gạch của Thiên Cơ các.

Tiêu Thiên bạo phát tốc độ lần nữa, di chuyển với tốc độ siêu cao, gần như chỉ là thoáng qua.

Bình Luận (0)
Comment