Hai mắt của Tiêu Thiên sáng ngời, hài lòng sờ đầu của Chung Linh: "Tốt! Tốt! Tốt! Trẻ con dễ dạy, Lưu Diễm à, học đứa trẻ nhà người ta nhiều chút, người ta giác ngộ rất cao đó."
"Được rồi, ta phải đi chuẩn bị điểm tâm để thưởng cho hai người các ngươi, thưởng cho các ngươi nếm thử tay nghề của bổn vương."
Nói xong, Tiêu Thiên lập tức chạy đến căn bếp ở bên cạnh.
Chung Linh thu lại biểu cảm nghiêm túc, khóe miệng vểnh lên nhìn về phía Lưu Diễm bên cạnh: "Thế nào, Lưu tỷ, ta đã nói với tỷ, người có tội ác tày trời như Thiên Cơ các hoàn toàn không nhìn thấy được ánh mặt trời tiếp theo."
"Ngươi đúng là... càng ngày càng hiểu Thân Vương." Lưu Diễm lau trán.
Chung Linh nhún vai: "Bởi vì có lúc Thân Vương giống như một đứa trẻ vậy, sẽ tự nhốt bản thân trong thế giới của mình."
"Bệ hạ có nói, Thân Vương cười rất cô độc."
Ánh mặt trời đầu tiên của ban mai đã chiếu vào trong căn nhà cũ này.
Ống khói sau bếp bốc lên làn khói nhẹ lượn lờ.
“Thân Vương đại nhân, ngài.... như vậy thích hợp không?” Chung Dương Minh khoác ngoại bào thô sơ đơn giản, bị Tiêu Thiên túm qua với tốc độ cực nhanh, đang phụ giúp một tay.
Tiêu Thiên cau mày, nhìn Chung Dương Minh đang vội vàng chần nước luộc: “Có cái gì không thích hợp, phụ ta một tay khó xử lắm à?”
“Thân Vương đại nhân à, nương tử nhà ta vừa tỉnh dậy đã phát hiện lão công nhà mình mất tích ly kỳ, xảy ra chuyện.” Chung Dương Minh liên tục lắc đầu, trong lòng nghẹn khuất.
Bản thân rõ ràng đang ngủ ngon giấc, bỗng nhiên cảm giác trời đất rung chuyển, mở mắt ra đã phát hiện bản thân tới căn nhà bếp lâm thời được tân trang này.
Lần quần nửa ngày là Tiêu Thiên muốn làm bữa sáng tình yêu, lôi ông đến làm cu li.
Đụng tới một Thân Vương mạnh đến không có cách nào lại bốc đồng như vậy, làm sao bây giờ?
Không có cách!
Phụ làm thôi, bằng không Thân Vương mở miệng chính là huấn luyện gấp bội, ai chịu nổi.
“Chung Linh ở bên ngoài, đến lúc đó kêu nàng giúp ngươi giải thích.” Tiêu Thiên thuận miệng trả lời, tiếp tục bận rộn.
Thỉnh thoảng hắn còn quay đầu liếc mắt một cái, sau đó bắt đầu thêm bát đũa.
Chung Dương Minh nhận rõ sự thật cũng bận bịu, phát hiện bát đũa càng ngày càng nhiều, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì.
Thẳng đến khi Tiêu Thiên dẫn theo ông đi bưng mì, đi vào trong viện, ông ngây ngẩn cả người.
Bên này, Tử Nhược Yên mặc váy sam màu trắng hoa văn kim long, đang chắp hai tay sau lưng, nghiêm túc nói chuyện gì đó với nữ nhi Chung Linh và Lưu Diễm.
Bệ hạ ở nơi này, Chung Dương Minh không cảm thấy kỳ quái.
Khiến cho ông cảm thấy kinh hãi chính là nữ nhân tóc tím đầu mọc hai sừng đối diện là xảy ra chuyện gì, còn có cái đuôi, thoạt nhìn thật là khủng khiếp thật buồn nôn.
Thua xa sự cường tráng như sắt thép, tư thái hoàn mỹ bùng nổ cảm giác an toàn của nương tử nhà mình.
Không chỉ như thế, bên cạnh đối phương còn có ba nữ nhân, cũng là trên trên đầu mọc hai sừng, chẳng qua là gấp khúc.
Chờ một chút....
Chung Dương Minh híp hai mắt, nháy mắt bắt đầu phân tích.
Nếu vừa rồi hắn không nhìn lầm thì ánh mắt bệ hạ nhìn về phía nữ nhân màu tím cực kỳ phức tạp.
Tình cảm lộ ra gần như có căm thù, đồng tình và một tia hảo cảm, còn mang theo hương vị tương thân tương ái.
Mà mức độ càng sâu hơn còn có một chút ghen tị.
Ghen tị?
Bệ hạ tuổi còn trẻ, dung mạo dáng người tuyệt vời, thực lực lớn mạnh ý nghĩ trí tuệ, còn có người yêu nghiệt như Thân Vương bầu bạn bên cạnh.
Nếu nữ nhi của mình là Tử Nhược Yên chứ không phải nhóc con chết tiệt Chung Linh kia, hắn nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh lại.
Nàng có thể ghen tị gì với nữ nhân quái vật này chứ?
Nhưng mà, Chung Dương Minh đã có thể xác định một chút.
Trong khoảng thời gian này Thân Vương kiếm được một số tiền lớn, chi tiêu tiền vốn ngàn vàng tạo nên viện phúc lợi cho bản thân, rốt cuộc là kiếm được như thế nào.
“Thân Vương, ngài chịu khổ rồi!” Chung Dương Minh dùng một ánh mắt quỷ dị, nhìn Tiêu Thiên: “Vì dân chúng Đại Viêm, ngài lại hy sinh nhiều như vậy.”
“Ngươi có thể đừng nhìn ta như vậy hay không, buồn nôn lắm....” Tiêu Thiên kéo khóe miệng, trong lòng rất khó chịu.
Ánh mắt này của Chung Dương Minh làm giống như mình bán cái gì ấy.
Hơn nữa hắn đã sớm phát hiện, thẩm mỹ của tên này có vấn đề.
Dù sao, không phải ai cũng có thể làm kỵ binh hạng nặng.
“Ăn mì thôi!”
Tiêu Thiên đến, phá vỡ bầu không khí quỷ dị này.
Tử Nhược Yên mang theo Chung Linh và Lưu Diễm ngồi một bên, mà Lạc Nữ Ái mang theo Lão Nhất, Lão Nhị và Lão Tam ngồi xuống đối diện.
Hai nàng cực kỳ ăn ý không lên tiếng, yên lặng bưng bát ăn mì.
Khuyết điểm của thực lực mạnh là cái gì?
Sau khi say rượu, ngươi chỉ cần nhớ lại một chút là có thể nhớ rõ ràng, tiến hành phát lại một lượt hiện trường mất mặt đặc sắc tối hôm qua ở trong đầu của mình.