Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 162 - Chương 162. Chân Tướng Kiểu Này Rất Bình Thường Mà 2

Chương 162. Chân tướng kiểu này rất bình thường mà 2 Chương 162. Chân tướng kiểu này rất bình thường mà 2

Nhất là ngươi còn nhớ rõ, bên cạnh có một người nhìn thấy từ đầu tới cuối!!

Người này còn là nam nhân nhà mình, không có cách nào diệt khẩu.

Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái rơi vào bầu không khí xấu hổ quỷ dị, yên lặng ăn món mì tình yêu do Tiêu Thiên nấu.

Nhưng bầu không khí giữa Chung Linh, Lưu Diễm và ba tỷ muội thân vệ Ma tộc đối diện lại không hài hòa như vậy.

Ánh mắt va chạm với nhau, cảnh giác vạn phần.

Nhất là Chung Linh và Lưu Diễm, gắt gao nhìn chằm chằm ba nữ cấm vệ đối diện, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía Lạc Nữ Ái.

Đáng ghét!

Thật ghen tị, mấy nữ nhân mọc sừng này là trâu biến thành à, sao có thể lớn như vậy!!

Nhất là Chung Linh từng bị tổn thương sâu sắc, hiện tại bị thương càng nặng hơn.

“Thân Vương đại nhân, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Chung Dương Minh nhăn mặt, không nhịn được hỏi.

Nữ tử dị tộc thình lình nhảy ra, mang đến cho ông xung kích thật lớn.

“Việc này, các ngươi biết cũng không sao.” Lúc này, Tử Nhược Yên ăn xong tao nhã lau miệng, nhìn về phía Chung Dương Minh, Chung Linh và Lưu Diễm.

“Người mà trẫm ở Đại Viêm có thể tin tưởng, thật sự không nhiều lắm, nhưng mà sau khi nghe xong, các ngươi cần bình tĩnh một chút.”

Sau đó, Tử Nhược Yên cũng nói rõ từng chuyện mình biết với bọn họ.

Đối với nàng, ba người này xem như tâm phúc, cũng là người trong cuộc, có quyền được biết chân tướng.

Vẻ mặt Tử Nhược Yên trịnh trọng nói rõ nguyên do, mà ba người đối diện nàng cũng cẩn thận nghe.

Bên cạnh.

Ba nữ thân vệ bên cạnh Lạc Nữ Ái âm thầm lắc đầu.

Đây là quyết định của Nữ Đế đại nhân, các nàng cũng không quyền nghi ngờ cái gì.

Chỉ là cảm thấy, có lẽ sau khi những Nhân tộc này biết chân tướng, có khả năng có hơi không chấp nhận được.

Dù sao hoàng triều mà mình sống thật ra là tồn tại giả dối bị người ta thiết kế, sáng tạo ra, cho dù là ai cũng sẽ bị đả kích cực lớn.

“Tình huống chính là như vậy.” Sau khi Tử Nhược Yên nói xong, có chút lo lắng nhìn ba người đối diện: “Tuy rằng sự thật rất đáng sợ, nhưng trẫm hy vọng....

“Thì ra là thế, cái này có thể giải thích thông suốt hành vi quái dị của Lưu Ngạo Thiên.” Chung Dương Minh bừng tỉnh đại ngộ, yên lặng gật đầu.

Chung Linh một tay chống nạnh, nhìn Lưu Diễm bên cạnh: “Nghe xong ta chóng mặt quá, Lưu tỷ, tỷ hiểu không?”

Lưu Diễm cân nhắc một chút, giải thích với Chung Linh: “Đơn giản mà nói, chúng ta bị nuôi như heo, sau này lớn rồi mập rồi sẽ bị người ta làm thịt.”

Chung Linh bừng tỉnh đại ngộ: “Cái này ta hiểu rồi.”

Biểu hiện vô cùng bình tĩnh của ba người làm cho Tử Nhược Yên vừa giật mình vừa tự hào.

Trái lại Lạc Nữ Ái và ba nữ thân vệ bên cạnh cực kỳ bất ngờ, người dưới trướng Tử Nhược Yên này tâm tính lại kiên định như thế.

“Giỏi lắm, thật sự khiến cho bản đế nhìn với cặp mắt khác xưa.” Lạc Nữ Ái nâng cằm rồi nhìn ba người tán thưởng không thôi: “Đối mặt với chân tướng như vậy, các ngươi đều có thể ổn định tâm cảnh, vô cùng lợi hại.”

Nghe thấy lời khen của Lạc Nữ Ái, trên mặt ba người cũng không kiêu ngạo gì, ngược lại vô cùng bình tĩnh.

Nếu là trước kia, bọn họ biết chân tướng, chỉ sợ tâm trạng sẽ rất lâu cũng không cách nào bình tĩnh trở lại.

Thậm chí, không thể chấp nhận sự thật như vậy.

Nhưng hiện giờ không giống.

Khi bên cạnh ngươi sống với một quái vật tùy tay xé mở không gian chỉ vì để ném rác, nghiền đan dược kịch độc thập giai thành bột, làm bibimbap bột ớt.

Ba người cảm thấy chân tướng kiểu này rất bình thản, bình thường lắm luôn á.

Mọi hành vi mà Thân Vương làm thường xuyên làm cho bọn họ cảm giác thế giới này đều là giả.

Hoàng triều giả dối?

Làm cho người ta kinh ngạc lắm sao?

“Vị Ma Đế đại nhân, xin hỏi bệ hạ Phôi Ngọc Tiên Thiên này của bọn ta, một khi thành thục có cơ hội trở mình hay không.” Chung Dương Minh tiến lên, chắp tay với Lạc Nữ Ái.

Lạc Nữ Ái liếc nhìn Chung Dương Minh, nhớ tới trong tình báo, đối phương là đầu bếp của nam nhân nhà mình, thái độ dịu đi rất nhiều: “Cũng không phải như thế, phải tăng thêm màn chắn cho khu vực đặc biệt này.”

“Phía trước đã nói, vực Nam Hoang là vùng đất hoang phế, không thể sinh tồn, nhưng màn chắn bao phủ một khu vực lớn, làm cho bên trong gió êm sóng lặng, trở thành môi trường thích hợp.”

“Nhưng cũng có tính cực hạn, người muốn đi vào, phải xuyên qua thông đạo đặc biệt, phong ấn tu vi.”

“Ở trong khu vực này, cực hạn của tu vi chính là Thánh cảnh thập giai.”

Nói đến đây, ánh mắt Lạc Nữ Ái dừng trên người Tử Nhược Yên bên cạnh, chớp mắt: “Tu vi chân chính của bản đế có thể lợi hại hơn ngươi nhiều đó.”

“Hừ!” Tử Nhược Yên hừ nhẹ một tiếng, phớt lờ: “Vậy thì sao chứ, sớm muộn trẫm sẽ vượt qua ngươi.”

“Chậc chậc, dáng vẻ ngươi mạnh miệng thật đáng yêu.” Lạc Nữ Ái một tay véo má, mắt nhìn Tử Nhược Yên.

Tử Nhược Yên cắn răng, tức giận trừng mắt Lạc Nữ Ái: “Trẫm không có, nữ nhân như ngươi thật đáng ghét....”

Bình Luận (0)
Comment