Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 164 - Chương 164. Hiểu Lầm Lớn Rồi

Chương 164. Hiểu lầm lớn rồi Chương 164. Hiểu lầm lớn rồi

Lưu Diễm bên cạnh nhìn thấy biểu cảm vừa vui vẻ vừa làm mình làm mẩy của Tử Nhược Yên, âm thầm lắc đầu.

Mức độ u mê của Nữ Đế đại nhân nhà mình cũng không nhẹ.

Nếu sự việc đã bàn bạc thành công, đoàn người tự nhiên rời khỏi nhà cũ, xuất phát đến hoàng cung Hoàng thành Đại Viêm.

Trước khi đi, Lạc Nữ Ái và ba nữ thân vệ cũng cải trang cách ăn mặc, tránh bị phát hiện.

Trở về trong hoàng cung, Tử Nhược Yên tỏ vẻ bản thân nhất định phải giám sát Lạc Nữ Ái đàng hoàng, cho nên chuyển hết đồ của mình đến cung Thân Vương.

Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày nàng đều phải ở cùng Lạc Nữ Ái và Tiêu Thiên, nghỉ ngơi ở cung Thân Vương.

Không biết vì sao, Lưu Diễm giúp đỡ chuyển đồ, bố trí phòng cảm thấy bệ hạ hình như rất vui vẻ.

Cho nàng cảm giác, bệ hạ rõ ràng lợi dụng Lạc Nữ Ái làm cớ, chuyển qua đây không để lại dấu vết?

Hơn nữa còn lấy được một Nữ Đế Ma tộc thực lực sâu không lường được, đảm đương bồi luyện, đảm đương trợ thủ.

Trận giao phong này, rốt cuộc là ai thắng?

Lưu Diễm nhìn Tiêu Thiên đi ngang qua từ bên cạnh, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

Ngày đó, mình than phiền với Thân Vương đại nhân, gần đây Nữ Đế đại nhân rất mệt nhọc.

Sau đó chính miệng Thân Vương nói với mình....

“Núi Thanh Viêm có một ôn tuyền, rất thoải mái, ta thấy bệ hạ ngày thường rất mệt, lúc nghỉ ngơi dẫn nàng đi cảm nhận, thả lỏng một chút.”

Trong đầu Lưu Diễm hiện ra lời nói của Tiêu Thiên, nàng lại nghĩ tới trên núi Thanh Viêm.

Thân Vương từng khinh miệt trào phúng mình và Chung Linh, nói các nàng không hiểu cái gì cả.

Sau cả nửa ngày Lưu Diễm bỗng nhiên tự giễu cười ra tiếng.

Ngươi cười người khác ngơ ngẩn, chẳng phải người khác cũng cảm thấy ngươi ngốc sao?

???

Khoảng cách Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái ước pháp tam chương, chuyển vào trong cung, đã là ngày thứ ba.

Lại là một ngày nghỉ ngơi.

Nói ra thì phúc lợi của hoàng triều Đại Viêm rất tốt, không khổ cực cho lắm, không nghiền ép nghiêm trọng.

Trời tờ mờ sáng, Tiêu Thiên mở hai mắt ra, nhìn lên trần nhà, ánh mắt đờ đẫn.

Hắn quay đầu nhìn về bên trái, Tử Nhược Yên đang ôm lấy cánh tay trái.

Quay đầu nhìn về bên phải, Lạc Nữ Ái đang kẹp cánh tay phải.

Lúc này, hai bọn họ ngủ rất ngon lành, rất trầm ổn, khóe miệng còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, dường như đang chìm đắm trong mộng đẹp.

Tiêu Thiên rút tay ra, lặng lẽ lơ lửng, trôi dạt đến mặt đất bên cạnh rồi hạ xuống.

Không còn hắn, Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái dường như không quen cho lắm, vươn tay lay một cái, hai người họ ôm nhau, ngủ tiếp.

Tiêu Thiên chống lưng, từ từ bước đến cửa phòng, hít thở lấy không khí trong lành.

"Nếu không có chút thực lực này, cơ thể vẫn chưa đủ cường tráng, cơm chùa đúng là không dễ ăn." Tiêu Thiên đứng ở trong viện, giãn thân thể, hoạt động.

Hắn vặn eo, lắc eo, gập lưng gì đó.

Hết cách, ngủ tấm ván cứng đúng là đau lưng.

Không có ý gì khác.

Đừng hiểu lầm.

Nhân lúc hai bọn họ vẫn chưa tỉnh lại, Tiêu Thiên quyết định đến Chung phủ ké điểm tâm.

Một lúc sau.

Chung phủ.

"Thân Vương, sao ngài lại... đến nữa?" Chung Lệ Song mở miệng ăn cái bánh bao lớn, cau mày nhìn Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên vui vẻ mở miệng nói với Chung Lệ Song: "Chẳng phải là thức ăn mà Chung đại nhân làm ngon sao, ngươi xem bánh bao này..."

Tiêu Thiên vừa nói, vừa cầm cái bánh bao lớn lên im lặng một lúc, cắn một cái.

"Còn kém xa Lạc Nữ Ái, ưm, ngay cả Tử Nhược Yên cũng không bằng."

Nhưng Chung Linh không có phản ứng gì cả, Chung Dương Minh húp cháo ở bên cạnh thì suýt chút nữa phun ra ngoài.

"Thân Vương, ngươi cẩn thận lời nói." Chung Dương Minh ho khan mấy tiếng, bất đắc dĩ nhìn về phía Tiêu Thiên.

"Ngươi cũng không đứng đắn mà, trọng kỵ binh." Tiêu Thiên lắc cái bánh bao rắn chắc trong tay, bĩu môi: "Sở thích đặc biệt, vậy mà lúc nào cũng chê cười ta."

"Thân Vương, ngươi đúng là..." Chung Dương Minh đỏ mặt, trong lúc nhất thời không biết nên phản bác thế nào.

Trái lại mẹ con Chung Lệ Song và Chung Linh lại nhìn nhau, thực sự không hiểu hai người họ đang làm bí hiểm gì.

"Phu nhân, có biến." Lúc này, nữ vệ binh giữ cửa Chung phủ bỗng nhiên bước vào trong viện.

Chung Lệ Song nhận lấy bức thư trong tay của nữ vệ binh, cẩn thận xem nội dung ở bên trong.

Lúc nàng xem xong lời trần thuật ở bên trong bức thư thì biến sắc: "Điều này... quá khó tin rồi."

"Phu nhân, sao vậy?" Chung Dương Minh nhìn thấy sắc mặt của Chung Lệ Song thay đổi thì vội vàng hỏi.

Sắc mặt của Chung Lệ Song nặng nề, đưa bức thư trong tay cho phu quân mình: "Đây là tin tức quân Đại Viêm trấn giữ ở bên đó truyền đến, ông xem xem."

"Hửm? Thiên Cơ các bị diệt, có lưu thư thay trời hành đạo, Diêm Vương mờ ảo ra tay?" Chung Dương Minh lẩm bẩm đọc ra tiếng, chậm rãi nói ra nội dung bên trên.

Nghe thấy tiếng nói thầm của trượng phu, Chung Lệ Song cảm thấy hơi kỳ lạ.

Tại sao Chung Dương Minh không chút kinh ngạc nào vậy?

Bình Luận (0)
Comment