Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 175 - Chương 175. Lão Nhân Gia Không Cần Hành Đại Lễ 2

Chương 175. Lão nhân gia không cần hành đại lễ 2 Chương 175. Lão nhân gia không cần hành đại lễ 2

Thấy Tiêu Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt, cả ba người Bạch Khánh Liên, Lý Dương và Lý Xuân Hoa đều bị dọa cho lảo đảo lui lại, hụt chân ngã lăn xuống bậc thang.

Vô cùng chật vật!

“Trả tiền mau! Ba người các ngươi còn nợ ta năm trăm vạn linh thạch!” Tiêu Thiên chậm rãi bước từ trên thềm xuống, đi đến xòe tay trước mặt ba người.

Năm trăm vạn linh thạch?

Bạch Khánh Liên, Lý Dương và Lý Xuân Hoa ngồi bệt dưới đất, sáu mắt nhìn nhau, không hiểu ra sao.

Bọn họ nợ Tiêu Thiên năm trăm vạn linh thạch hồi nào?

“Không nghĩ ra nổi hả? Làm người ta thất vọng quá đấy! Ta còn tưởng các ngươi trở về từ cõi chết thì giác ngộ sẽ tăng tiến cơ. Nào ngờ...”

Tiêu Thiên lắc đầu không thôi, bắt đầu tỉ mỉ tính sổ cho đối phương nghe: “Phí dịch vụ, học phí, phí vận chuyển...”

Tiêu Thiên vẫn nhớ rất rõ lần tính sổ trước với Chung Dương Minh, giờ vừa vặn liệt kê từng khoản cho ba người nghe.

“Các ngươi thấy chưa. Có đúng là các ngươi nợ ta năm trăm vạn linh thạch không?” Tiêu Thiên nhún vai, nhìn qua ba người đang ngây như phỗng.

Đừng nói Bạch Khánh Liên, ngay cả Lưu Ngạo Thiên đứng một bên nghe vậy cũng ngơ ngác.

Tính sổ như thế cũng được à?

Tính sổ được như thế có còn là người không?

Lưu Ngạo Thiên càng không hiểu tại sao đám người Bạch Khánh Liên lại bị dọa đến thế, dù Tiêu Thiên đạt tới cảnh giới vô địch cũng không đến mức mất vía như vậy.

Chưa kể… ba người này chạy đến di tích Thánh Long bằng cách nào?

“Người phương nào? Sao cứ làm ồn mãi vậy?”

Một giọng nói nặng nề trầm thấp vang vọng khắp không gian bên di tích Thánh Long.

Toàn bộ linh khí trong di tích bỗng chốc ngưng tụ, hóa thành một ảo ảnh Thánh Long.

Thánh Long xuất hiện, long uy cuồn cuộn, lát sau lại lần nữa biến hóa thành một trưởng giả râu dài tướng mạo uy nghiêm, trên đầu có cặp sừng rồng.

“Thánh Long chi linh của di tích Thánh Long!” Lưu Ngạo Thiên vừa thấy ảo ảnh lão giả hiện ra, cảm xúc càng thêm kích động.

Truyền thuyết rằng, trong di tích Thánh Long đều có Thánh Long chi linh do Thánh Long ngủ say hóa thành. Hóa ra cũng là thật.

Có thể tận mắt chứng kiến Thánh Long chi linh, chuyến đi này cũng đáng giá.

Lưu Ngạo Thiên thấy vẻ mặt của ba người Bạch Khánh Liên không hề ngạc nhiên, xem ra họ đã sớm gặp qua.

Có vẻ ba người này đã thành nô bộc của di tích Thánh Long.

“Long Linh đại nhân đừng tới đây. Ngài mau chạy đi!” Bạch Khánh Liên dưới thềm không nhịn được la toáng lên, vẻ mặt thấp thỏm lo âu.

Chạy?

Lưu Ngạo Thiên nghi hoặc nhìn Bạch Khánh Liên, đầu óc người này có vấn đề hay gì?

Thánh Long chi linh của di tích Thánh Long là cường giả tôn quý nhường nào. Chạy cái nỗi gì?

“Chạy? Tiện nô, ngươi cả gan bảo lão phu chạy trốn?” Vẻ mặt Thánh Long lão nhân giữa không trung vô cùng tức giận, chầm chậm đáp xuống quát lớn.

“Quỳ xuống cho lão phu!”

Phịch!

Thánh Long lão nhân ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên cúi đầu nhìn Thánh Long lão nhân.

Bốn người bên cạnh nhìn Thánh Long lão nhân quỳ xuống.

An tĩnh như chết.

Một lát sau, Tiêu Thiên mới nói:

“Lão nhân gia, sao lại hành đại lễ như vậy?”

Tình cảnh, nhất thời vô cùng xấu hổ.

Lão giả Long Khâu Đạo của Thánh Long chi linh, nhìn về phía người trẻ tuổi ân cần hỏi thăm mình, ông rơi vào trầm tư.

Không phải ông đã lợi dụng lực linh hồn, tiện thể còn mang theo uy áp Long Linh, để khiến đối phương quỳ xuống hay sao?

Sao ngược lại là bản thân ông quỳ xuống ngay tại chỗ?

Bạch Khánh Liên, Lý Dương Và Lý Xuân Hoa ở bên cạnh đều che mặt lại.

Bọn họ biết ngay mà!

Cho dù đến di tích Thánh Long này, bọn họ giữ được một cái mạng, nhưng đồng thời cũng bị Linh Long trấn thủ di tích Thánh Long trấn áp, trở thành người hầu canh gác nơi này.

Nhưng bọn họ hiểu rất rõ nam nhân tên Tiêu Thiên này, rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.

Còn Lưu Ngạo Thiên?

Ông cũng hơi ngẩn ra, không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt.

Long Linh trấn thủ di tích Thánh Long, cũng sẽ vì tuổi già mà đi đứng không lanh lẹ sao?

“Đáng chết...” Long Khâu Đạo thầm mắng trong lòng, ông cảm thấy vô cùng mất mặt.

Bởi vì mấy người hầu ông mới thu nhận không lâu đang đứng bên cạnh xem.

Nhất là trong tình huống đối phương nhắc nhở mình, bảo ông chạy trốn.

Chỉ là loài người, có thể tà môn như vậy sao?

“Lão phu Long Khâu Đạo, là Thánh Long chi chủ cuối cùng được Nhân Hoàng bổ nhiệm, đồng thời cũng là Long Tôn tiếng tăm lẫy lừng ở chư thiên giới vực.”

“Giờ này khắc này, sao có thể bị một nhân tộc nhỏ bé như ngươi làm nhục! !”

Long Khâu Đạo gầm lên, ông chống đầu gối đứng lên, lập tức điều động toàn bộ sức mạnh di tích Thánh Long.

Bản thân ông chính là người trấn thủ di tích Thánh Long, chân thân nhục thể bị vứt bỏ, cũng bị chôn vùi bên trong di tích này.

Cùng lúc với thân thể hư ảo của Long Khâu Đạo đứng dậy, long uy đáng sợ phát ra từ bên trong di tích Thánh Long.

Uy áp cuồn cuộn, kèm theo ánh sáng rực rỡ nở rộ khắp khu di tích, hóa thành một hư ảnh Thánh Long chân thân, bay lên trời, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống mà nhìn chằm chằm Tiêu Thiên.

Bình Luận (0)
Comment