Trước quảng trường là tòa cung điện nguy nga tráng lệ.
Nhưng chốn uy nghiêm thần bí này lại bẩn thỉu bụi bặm, chai rượu vỡ vụn ngổn ngang khắp nơi.
Thậm chí, ông còn hết sức kinh ngạc khi thấy vỏ dưa còn sót lại lủng lẳng trên sừng của pho tượng thần long trước cung điện...
“Hử, ở đây đã xảy ra chuyện gì? Bẩn chết đi được, ai thiếu đạo đức vứt rác linh tinh thế này.” Tiêu Thiên đứng bên cạnh ghét bỏ nhìn quanh bốn phía.
Lưu Ngạo Thiên nghe Tiêu Thiên càm ràm, ngạc nhiên nhìn sang.
Sao cả hai người họ đều chưa chết?
Không gian sụp đổ, thời không loạn lưu xuất hiện.
Trận phù của ông vốn là trận tuyệt sát, rơi vào loạn lưu tương đương với đồng quy vu tận.
Nhưng bởi vì có mặt Tiêu Thiên, thành ra sau khi không gian bị xé rách thì trận phù biến thành truyền tống phù.
Truyền tống thì cũng thôi đi, nhưng sao lại rơi xuống đống rác thế này?
“Mà… trông đống rác này quen thế nhỉ?” Tiêu Thiên ngó trái ngó phải, nghi ngờ không biết có phải ảo giác không.
[Chủ nhân, hình như ngày thường ngài xé mở không gian vứt rác cho bớt việc đều chồng chất ở đây cả.]
[Ta ném hả?] Tiêu Thiên quan sát kỹ càng.
Ái chà, đúng là không phải trùng hợp, toàn rác hắn vứt thật.
[Dựa theo phân tích có được từ điển tịch tri thức của tộc Cổ Thần, đây cũng là một loại bố trí nhằm vào thế giới giới vực của vực Nam Hoang.]
[Một khi thế giới giới vực của vực Nam Hoang xuất hiện hành vi xé rách không gian di chuyển qua lại đều sẽ bị truyền tống đến đây.]
[Nói không chừng có liên quan đến nhạc phụ Tử Đế Tôn của chủ nhân ngài đấy.]
Tiêu Thiên đã hiểu, hoàng triều Đại Viêm bị kết giới của giới vực đặc biệt bao phủ, nếu muốn đi vào sẽ phải xuyên qua thông đạo đặc biệt, bị phong ấn tu vi.
Những ai tương đối lợi hại, muốn xé rách không gian để tiến vào đều sẽ bị cưỡng chế truyền tống đến nơi này.
“Cho nên ta chỉ cần xé không gian vứt rác là ném thẳng vào đây à?” Tiêu Thiên tấm tắc lấy làm lạ, cảm thấy khá thú vị.
Tiêu Thiên còn bận đứng bên này quan sát “bãi rác”.
Lưu Ngạo Thiên cạnh đó ngạc nhiên và ngờ vực nhìn quanh bốn phía, một lúc sau thì không nhịn được cười lớn.
“Đây là di tích Thánh Long của Hải tộc!”
“Ha ha ha, di tích Thánh Long thế mà tồn tại thật. Theo truyền thuyết, ở thời đại Cửu Viễn, Nhân tộc có ba người đứng đầu là Nhân Hoàng, Nhân Đế, Nhân Tôn!”
“Mạch Thánh Long của Hải tộc tuân theo hiệu lệnh của mạch Nhân Hoàng.”
“Đáng tiếc thời đại đó đã sụp đổ, không ai còn thấy được hào quang của Nhân tộc khi ấy. thay vào đó chỉ có thể nhìn thấy vài bóng dáng hào nhoáng trước kia từ những di tích này.”
Lưu Ngạo Thiên kích động xong, biểu cảm lại dần nguội lạnh: “Đáng tiếc, không phải huyết mạch Nhân Hoàng thì không mở được di tích Thánh Long.”
“Huyết mạch Nhân tộc bình thường chúng ta rơi vào trong đó sẽ chỉ có đường bị biếm thành nô bộc, cả ngày vất vả cực nhọc để giữ gìn di tích, cuối cùng chết già ở chốn này.”
“Dù hiện giờ còn sống cũng không có cách nào rời đi.”
Nói đến đây, Lưu Ngạo Thiên bỗng nở nụ cười, quay sang nhìn Tiêu Thiên bên cạnh: “Nhưng tóm lại, kế hoạch đã thành công rồi. Không có nhân tố bất ngờ là ngươi, kế hoạch có thể tiếp tục tiến hành như thường.”
“Ta đã kéo ngươi xuống nước thành công, Tiêu Thân Vương.”
Lưu Ngạo Thiên vừa nói dứt câu, thình lình có động tĩnh cực lớn phát sinh.
Két!
Đại điện của di tích Thánh Long uy nghiêm phía trước đột ngột vang lên động tĩnh nặng nề, âm thanh khiến người rùng mình.
Cánh cửa to lớn từ từ mở ra.
“Nơi này là di tích Thánh Long, ai dám cả gan gây ầm ĩ!” Một nam tử mặc áo bào thêu long văn đứng trước cửa di tích, phía sau là một nam một nữ, dáng vẻ oai phong.
Vẻ mặt Lưu Ngạo Thiên ngưng trọng hẳn, quay đầu nhìn lên phía bậc thềm.
Ông không ngờ di tích Thánh Long đã có nô bộc rồi, mà vừa nhìn rõ người trên thềm là ai thì ông cũng tái cả mặt.
“Là ngươi, Bạch Khánh Liên! Cả Lý Dương và Lý Xuân Hoa của Hắc Hồn điện nữa!”
“Sao ba người các ngươi lại ở đây?”
Lưu Ngạo Thiên ngạc nhiên hỏi, không dám tin vào mắt mình.
Chẳng phải Hắc Hồn điện đã bị Tiêu Thiên đích thân hủy diệt à, sao ba người này còn sống?
“Lưu Ngạo Thiên! Không ngờ lại gặp ngươi ở đây, đúng là...” Bạch Khánh Liên che miệng cất tiếng the thé, vừa nói được nửa câu đã bị Lý Dương bên cạnh vỗ vai cắt ngang.
“Làm gì đấy? Tự dưng ngắt lời ta.” Bạch Khánh Liên mất kiên nhẫn, quay đầu nhìn Lý Dương bên cạnh.
Mà vừa quay đầu mới phát hiện, mặt mày Lý Dương và Lý Xuân Hoa đều tái nhợt, run rẩy nhìn về một phía.
Bạch Khánh Liên thuận ánh mắt họ nhìn sang, tức khắc thấy Tiêu Thiên cũng đang bày ra vẻ mặt ngoài ý muốn.
“A a a!” Bạch Khánh Liên bị dọa thét rầm lên, quay đầu muốn chạy ngược vào trong di tích Thánh Long.
“Còn muốn chạy?” Tiêu Thiên lắc người biến mất tại chỗ, một khắc sau đã tới cửa lớn di tích Thánh Long, hung hăng chặn cửa.