Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 173 - Chương 173. Trên Trời Dưới Đất, Không Ai Có Thể Cứu Được Ngươi

Chương 173. Trên trời dưới đất, không ai có thể cứu được ngươi Chương 173. Trên trời dưới đất, không ai có thể cứu được ngươi

Bọn trẻ ở nơi xa cũng bị cảnh tượng này dọa cho giật nảy mình.

Nhưng chúng không hề sợ hãi, ngược lại vô cùng lo lắng cho Tiêu Thiên.

Chúng cảm thấy đại quan kia dám giết người ngang nhiên như vậy, không biết có ra tay với cả Tiêu ca ca không.

“Thân Vương!” Lúc này, có tiếng Lưu Diễm lớn giọng hô lên.

Vừa rồi nàng vẫn luôn bứt rứt không an nên tới xem thử, đúng lúc nhìn thấy Lưu Ngạo Thiên xuống tay với con ruột của mình!

“Đừng tới đây, trông nom đám trẻ đi.” Tiêu Thiên nâng tay ngăn Lưu Diễm tới gần.

Lưu Diễm ngưng tụ linh khí, dịu dàng cản bọn trẻ đang lo lắng muốn xông lên, mặt mày ngưng trọng nhìn thẳng phía trước.

Lá phù quỷ dị nọ hấp thu máu thịt của Lưu Thế Mỹ, lóe lên tia sáng yêu tà.

“Lưu Ngạo Thiên, ngươi thật tàn nhẫn.” Tiêu Thiên vừa nói vừa dò xét xung quanh, có thể nhìn thấy không gian bốn phía đang tách rời, sụp đổ.

“Thiên Cơ các che giấu mục đích thật sự, không rõ hậu chiêu. Đằng sau Thánh Ma tông có bóng dáng của Nguyên Thủy ma quốc. So ra, đế quốc Đông Viêm ít đường lui nhất.” Lưu Ngạo Thiên thản nhiên chịu chết, nhẹ nhàng kể rõ.

“Hoàng đế thế hệ này của đế quốc Đông Viêm cực kỳ hiếu chiến, quốc vận suy đồi, dân chúng lầm than.”

“Đây là điều hết sức bất đắc dĩ. Một khi quốc vận của thế lực hoàng triều sụp đỏ sẽ dẫn đến nhiều tai ương, bách tính Đông Viêm chịu mọi khổ sở.”

Lưu Ngạo Thiên vừa lắc đầu vừa thở dài, sau đó ánh mắt lại kiên định: “Ta chết không có gì đáng tiếc, đây là sự hi sinh cần thiết vì Đông Viêm.”

Lưu Ngạo Thiên vừa dứt lời, lá phù trên ngực không ngừng phóng ra sấm chớp đỏ như máu, toàn bộ không gian phảng phất đang sụp đổ.

“Khi không gian sụp đổ, tiến vào thời không loạn lưu thì phù mới bị kích nổ. Ở nơi đó mới không có bách tính bị lan tới.”

“Ta biết Tiêu Thân Vương rất muốn đánh giết ta, nhưng trước khi chúng ta bị cuốn vào thời không loạn lưu, ngươi không ra tay được đâu.”

Theo lời của Lưu Ngạo Thiên, khí tức cuồng bạo quay cuồng trong phạm vi phong cấm.

Bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy nguy hiểm trong đó.

“Tiêu ca ca!”

“Dì Lưu, mau cứu ca ca đi.”

“Lão khốn kiếp, mau thả Tiêu ca ca ra.”

Bọn trẻ trong viện phúc lợi đều lo lắng đến mức bật khóc, nước mắt lã chã tuôn rơi, cuống cuồng la hét.

“Không được khóc, quên ta từng nói gì với mấy đứa à? Sau này mấy đứa chỉ có thể dựa vào chính mình, phải học cách kiên cường.”

Trong kết giới, Tiêu Thiên nghiêm túc quát bọn trẻ.

“Huhu...” Tiểu Yến nhi dẫn đầu đám trẻ cắn miệng nhỏ, ngoan ngoãn cố gắng kìm nén.

Chúng đều là những đứa trẻ ngoan và đều từng hứa sẽ nghe lời Tiêu ca ca.

“Tiêu ca ca của mấy đứa rất mạnh, không cần lo cho ta.”

“Chỉ là tạm thời ta phải cùng lão già khốn nạn này đến nơi khác đi dạo một lát.”

Tiêu Thiên xoay người lại, cười xán lạn với đám trẻ: “Vậy nên trong lúc ta không thể giám sát mấy đứa…”

“Nhớ học hành đàng hoàng, ăn cơm đúng giờ cho ta. Phải mặc thêm quần áo khi trời lạnh nữa đấy!”

“Với cả, nhớ chăm sóc chú chó mấy đứa đã nhận nuôi cho tốt. Nếu đã chọn nó thì không được từ bỏ.”

“Nghe rõ chưa!”

Đám trẻ mặc đồ màu trắng xanh ào ào giơ tay, lớn tiếng đáp: “Chúng em biết rồi ạ!”

“Giọng nhỏ quá, bổn vương không nghe thấy.”

“Chúng em biết rồi ạ!” Bọn trẻ đứa nào đứa nấy gào đến đỏ cả mặt.

“Ha ha ha, một lời đã định!” Ngay khi Tiêu Thiên cất tiếng cười vang vọng, không gian bỗng dưng méo mó sụp đổ, bao hắn và Lưu Ngạo Thiên lại, dần co thành một điểm đen.

Cuối cùng tiêu biến.

Lưu Diễm trầm mặt nhìn nơi Tiêu Thiên biến mất, siết chặt hai nắm tay.

“Dì Lưu ơi, Tiêu ca ca sẽ quay về đúng không ạ?” Tiểu Yến nhi nắm lấy tay Lưu Diễm, thận trọng hỏi.

Lưu Diễm khẽ hít vào một hơi, quay đầu nhìn cô bé chỉ có một cánh tay. Nàng xoa đầu cô bé, nét mặt dịu lại: “Yên tâm đi, Thân Vương đại nhân nhất định sẽ trở về.”

“Ngài ấy không nỡ bỏ lại các em nhỏ đáng yêu như mấy đứa đâu.”

Lưu Diễm nói xong còn cọ nhẹ mũi cô bé, cuối cùng mới nhìn về vị trí Tiêu Thiên biến mất.

“Lưu Ngạo Thiên, sai lầm lớn nhất của ngươi là dùng đám trẻ và người dân nơi này để áp chế Thân Vương.”

“Đúng là ngu xuẩn, ngươi hoàn toàn không biết Thân Vương đại nhân đáng sợ đến mức nào đâu.”

“Hành vi của ngươi chẳng những không thể bảo vệ Đông Viêm, ngược lại còn khiến đế quốc của ngươi rơi vào vạn kiếp bất phục!”

“Đế quốc Đông Viêm? Hừ, các ngươi xong rồi, trên trời dưới đất đã không còn bất luận kẻ nào có thể cứu được các ngươi nữa.”

Bên ngoài thế giới giới vực ở vực Nam Hoang.

Mảnh đất loạn lưu, khe hở giới vực hư không.

Một tia sáng bỗng chốc xé mở không gian, rơi vào không gian bí ẩn ở thế giới giới vực của vực Nam Hoang.

Rầm!

Lưu Ngạo Thiên nặng nề ngã xuống mặt đất, rơi đến loạn xà ngầu.

Cả nửa ngày trời ông mới tỉnh táo lại, ôm đầu đứng dậy nhìn trái nhìn phải, nhận ra mình xuất hiện trên một quảng trường.

Bình Luận (0)
Comment