Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 172 - Chương 172. Ngài Không Có Tương Lai Và Tiền Đồ 2

Chương 172. Ngài không có tương lai và tiền đồ 2 Chương 172. Ngài không có tương lai và tiền đồ 2

“Mặc dù đây là khu vực đặc biệt, nhưng chung quy cũng là vực Hoang Nam, không gian yếu kém, quy tắc hỗn loạn, lực lượng của ngài có thể phát huy đầy đủ tại đây.”

“Đó cũng là lý do ngài cố ý toàn lực tạo thành dấu vết hủy diệt. Không có sóng linh khí, người khác sẽ hiểu lầm là một lần công kích tạo thành.”

“Tương tự, đó cũng là nguyên nhân vì sao ngài có vẻ lười biếng, phờ phạc như vậy. Hết thảy là vì ngài kiệt lực giả tạo hình tượng cường giả tuyệt thế, dẫn tới kiệt sức.

Tiêu Thiên nghe Lưu Ngạo Thiên nói mà sửng sốt.

Thế giới giới vực thể tu? Còn có cả thứ này nữa à?

Nhưng hắn không phải người từ thế giới giới vực khác tới, mà hắn tới từ vị diện vũ trụ khác.

“Ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải…” Tiêu Thiên còn chưa nói xong đã bị Lưu Ngạo Thiên cắt ngang.

“Người của thế giới giới vực thể tu tự biết mình không có tương lai, không có tiền đồ, nên đều sẽ nóng lòng phủ nhận. Nhưng chẳng lẽ Tiêu Thân Vương không có chút phong độ ấy?”

“Quả thật, có lẽ trong mắt của những người kia ngài chỉ là một mãng phu uổng có sức lực không có tương lai. Nhưng ngài nhân nghĩa, ra rất kính trọng.”

Tiêu Thiên: “...”

Được thôi, ngươi vui là được.

Ta chính là tên rác rưởi không có tương lai.

“Hơn nữa, mọi chuyện cũng quá trùng hợp. Vốn dĩ kế hoạch đang tốt, nhưng từ khi Nữ Đế bệ hạ triệu hoán ngài, Diêm Vương cũng bắt đầu xuất hiện.”

“Người bình thường không có tu vi đúng là biện pháp hay để đánh lừa dư luận.”

“Ta vốn cũng không nghĩ theo hướng này, dù gì cũng chỉ là một bùa triệu hoán, quá khó để gọi tới một người có nhục thân thập giai vô địch.”

Cho đến khi kế hoạch lương thú của Huyết Vân lâu thất bại, con ngựa nhỏ bất kham như Chung Linh đứng trước mặt ngài lại nhu thuận như một con ngựa cái non, ta đã cảm thấy không ổn rồi.”

“Tiếp đó, Lưu Diễm cũng rất cung kính với ngài, khiến ta càng thêm hoài nghi.”

“Phản phệ cổ tịch không làm gì được ngài e là do thân thể cường đại của ngài.”

“Chung Dương Minh bị bắt đi, kết quả lại được Diêm Vương cứu trở về. Nhưng sao Diêm Vương phải làm như vậy?”

“Nhưng nếu đổi góc nhìn, nếu Diêm Vương ra tay cứu người là vì cứu đầu bếp của hắn thì sao?”

“Cả hoàng thành đều biết mối quan hệ của ngài và Chung Dương Minh, chuyện này không khó đoán.”

“Điều cuối cùng khiến ta khẳng định suy đoán của mình là lúc trên phố hôm đó, ngài đưa tay bóp mặt ta!” Lưu Ngạo Thiên nhìn Tiêu Thiên chăm chú: “Thân pháp của ta vậy mà không thoát khỏi ngài được!!”

Vù! Vù! Vù!

Từng bùa nhánh kéo sóng không gian trở lại, bắt đầu phong tỏa bọn họ.

Lưu Ngạo Thiên nhìn chằm chằm Tiêu Thiên: “Tiêu Diêm Vương, tuy thể tu không có tương lai, không có tiền đồ. Nhưng ở nơi này, thập giai vô địch của ngài thật là đáng sợ.”

“Đế quốc Đông Viêm không thể thua được, ta chỉ có thể dùng tính mạng của mình để kéo ngài xuống nước!”

“Đây là việc duy nhất ta có thể làm vì đế quốc Đông Viêm, cũng là sự tôn trọng của ta đối với ngài.”

Lưu Ngạo Thiên đứng dậy, phù nơi tim ông lóe lên ánh sáng chói lóa.

“Đừng nghĩ đến việc giết ta, Tiêu Thân Vương.” Lưu Ngạo Thiên trịnh trọng nhìn Tiêu Thiên: “Trước khi chúng ta tiến vào dòng chảy không gian loạn lưu, công kích của ngươi sẽ kích nổ lá phù.”

“Vì những đứa trẻ kia, ngươi đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.”

Tiêu Thiên không đáp lời, nhưng thầm hỏi trong lòng: [Vượng Tài, kết quả thế nào?]

[Nguy cơ lan đến viện phúc lợi là 12%, lựa chọn tốt nhất trước mắt là án binh bất động.]

[Dù có rơi vào dòng chảy hỗn lọan trong không gian thì chủ nhân cũng không phải chịu bất cứ tổn thương gì.]

[Hơn nữa, sự hiện diện của ngài có thể ổn định không gian, giảm thiểu tổn thương và thiệt hại xuống mức thấp nhất.]

[Ta xé rách không gian và ném ông ta vào luôn thì sao?]

[Vẫn sẽ kích nổ lá phù và tác động đến bốn phía.]

[Tại sao?]

[Ông ta quá nhỏ yếu, chịu không thấu lực trùng kích tạo thành từ việc ngài xé mở không gian.]

Tiêu Thiên oán giận trừng Lưu Ngạo Thiên: “Cái đồ phế vật!”

Lưu Ngạo Thiên: “?”

Ông không hiểu tại sao tự dưng Tiêu Thiên chửi mình là phế vật?

Tiêu Thiên đột nhiên biến sắc.

Hắn thấy Lưu Thế Mỹ mặt mày dữ tợn rút dao đâm thẳng vào đầu cha ruột Lưu Ngạo Thiên phía trước.

Nếu Lưu Ngạo Thiên bị công kích...

Phập phập!

Động tác công kích của Lưu Thế Mỹ khựng lại, không dám tin cúi đầu nhìn bụng của mình bị phụ thân đâm xuyên bằng tay không.

“Nhi tử, còn non lắm.” Lưu Ngạo Thiên cười lạnh, lắc đầu nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lưu Thế Mỹ.

“Ngươi...” Lưu Thế Mỹ dùng một tay che bụng, lại không thể cản được máu thịt từ cơ thể chảy ra ngoài, bị phù ở bốn phía hấp thu.

“Trận phù Hãm Không Loạn Lưu cần huyết tế, khoảnh khắc ngươi lựa chọn lén tính kế vi phụ thì đã trở thành vật tế tốt nhất rồi.” Lưu Ngạo Thiên thở dài, buồn rầu nhìn Lưu Thế Mỹ.

Lưu Thế Mỹ lảo đảo lui lại, đâm sầm vào kết giới không gian rồi chậm rãi trượt xuống. Hắn ta liều mạng ôm lấy vết thương, muốn ngăn cản máu thịt bị phù hút đi nhưng lại bất lực.

Bình Luận (0)
Comment