Hắn đi thẳng đến đối diện Lưu Ngạo Thiên ngồi xuống.
Tiêu Thiên cúi đầu nhìn chén ngọc, lại nhìn Lưu Ngạo Thiên mở rộng vạt áo ngồi đối diện, yên lặng thật lâu, uống một hơi cạn sạch nước trà.
Lưu Ngạo Thiên mỉm cười, tiếp tục rót trà: “Tiêu Thân Vương đang suy nghĩ gì vậy?”
Tiêu Thiên cầm chén ngọc vừa được rót đầy nước trà, lần nữa nốc cạn: “Ta cảm thấy ngươi thật giỏi vờ vịt.”
Gương mặt Lưu Ngạo Thiên thoáng cứng đờ, lại nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm: “Tiêu Thân Vương, trà là dùng để thưởng thức từ tốn.”
Tiêu Thiên chớp mắt, đưa tay ra đoạt lấy ấm trà, tu “ực ực ực” cạn sạch ấm trà.
“Uống xong rồi, bàn chuyện chính đi.” Tiêu Thiên để ấm trà xuống bàn, nhìn chằm chằm Lưu Ngạo Thiên.
“...” Khóe miệng Lưu Ngạo Thiên hơi giật giật. Mụ nội nó, cái tên Tiêu Thiên này thật biết cách làm người khác phát ghét.
Tiêu Thiên lắc hai tay, hỏi Lưu Ngạo Thiên: “Bây giờ ta đánh chết ngươi thì có hậu quả gì?”
“Hãm Không Loạn Lưu phù lục trận là một sát khí kết hợp giữa trận pháp và bùa.” Lưu Ngạo Thiên chỉ vào tim mình, giải thích tỉ mỉ cho Tiêu Thiên nghe.
“Bùa chú này liên kết với tính mạng của ta, tám bùa nhánh được rải khắp tám phương vị hoàng thành.”
“Ta chết sẽ kích nổ bùa nhánh, làm không gian sụp đổ, thời không loạn lưu phun trào, bảy phần bách tính hoàng thành ắt phải chết.”
Vù!
Lúc này, một lá bùa từ xa đột nhiên bị kéo đến, lơ lửng tại phía Đông.
Lá bùa màu đen vừa xuất hiện, không gian mặt kia như thể bị khóa chết.
“Bùa trận pháp đang khởi động, sau khi khởi động hoàn thành thì hai người chúng ta sẽ bị mắc kẹt trong khốn trận của tám bùa nhánh.”
“Bùa cũng sẽ khởi động theo, không gian vỡ vụn và sụp đổ, cuốn hai người chúng ta vào thời không loạn lưu.”
Lưu Ngạo Thiên dang hai tay nhìn Tiêu Thiên: “Đương nhiên, có lẽ với thực lực của ngài thì dù giờ ngài giết ta cũng sẽ bình yên vô sự, nhưng Viện phúc lợi này và bách tính trong hoàng thành coi như thảm rồi.”
“Tiêu Thiên, ngài sẽ ra tay giết ta sao?” Lưu Ngạo Thiên nhìn Tiêu Thiên chăm chú, hạ giọng hỏi.
Tiêu Thiên quay đầu lại, đám trẻ đều ngoan ngoãn nghe lời hắn, đứng ở đằng xa.
Nhưng không một đứa trẻ nào rời đi, bọn trẻ đều yên lặng nhìn bên này.
“Ít ra thì bây giờ chưa giết!” Tiêu Thiên thu ánh mắt về, nhìn Lưu Ngạo Thiên đối diện, hơi lắc đầu.
Lưu Ngạo Thiên cười phá lên, bỗng nhiên đứng dậy, trịnh trọng hành đại lễ với Tiêu Thiên.
“Quả nhiên ta không nhìn lầm người. Lưu Ngạo Thiên ở nơi này, thay mặt bách tính hoàng thành đa tạ Thân Vương nhân nghĩa.”
Tư thái của Lưu Ngạo Thiên không chút giả tạo, chân tình thực ý, tỏ vẻ kính trọng Tiêu Thiên.
Lưu Ngạo Thiên lại ngồi xuống, nhìn chằm chằm Tiêu Thiên: “Tiêu Thân Vương yên tâm, hoàng đế của đế quốc Đông Viêm chúng ta đã cho phép. Chờ sau khi chuyện thành công, tất cả bách tính Đại Viêm đều có thể dời vào Đông Viêm, an cư lạc nghiệp.”
“Hài hước lắm. Ngươi lại là người biết quan tâm đến bách tính cơ à? Tiêu Thiên cười nhạo.
Lưu Ngạo Thiên lắc đầu: “Lập trường khác biệt, có phần bất đắc dĩ. Ta chỉ có thể cam đoan gắng hết sức lực để bách tính Đại Viêm có thể sống sót, đương nhiên là dưới lợi ích của đế quốc Đông Viêm.”
“Ngươi cũng là một kẻ tàn nhẫn. Dù ta có ra tay hay không thì ngươi cũng phải chết.” Tiêu Thiên chắt lưỡi: “Có đáng không?”
“Vì bách tính Đông Viêm, đáng giá!”
Tiêu Thiên không nói gì. Hắn có thể nhìn ra ánh lửa trong đôi mắt của Lưu Ngạo Thiên.
Hắn tôn trọng tình cảm của đối phương, nhưng cũng cảm thấy tên khốn này đáng chết.
Dùng Viện phúc lợi để uy hiếp hắn?
Nếu không phải ra tay sẽ xảy ra chuyện, hắn cam đoan sẽ nhét đầu vị này vào mông của Lưu Thế Mỹ!
“Sao ngươi phát hiện được thân phận thật của ta?” Tiêu Thiên cau mày: “Dù là thanh lý dấu vết tại hiện trường hay xử lý những kẻ tận mắt chứng kiến, ta không phạm sai lầm nào mới đúng.”
“Thủ đoạn che giấu tung tích của ta hoàn mỹ như vậy, ngay cả người cực kỳ thông minh như Nữ Đế bệ hạ đều không thể phát hiện ra.”
“Ngươi ngốc như thế, sao người biết được?”
Tiêu Thiên khoanh tay lại, hơi ngửa người ra sau, vẻ mặt khó hiểu.
Điểm này hắn nghĩ sao cũng không thông.
“Tử Nhược Yên không biết thế giới giới vực hạ vị tồn tại một loại thế giới giới vực khác, gọi là thế giới giới vực thể tu.
“Ở thế giới giới vực này, linh khí mỏng manh, tài nguyên thiếu thốn, người tu hành chỉ có thể tôi luyện thân thể, nhục thân vô cùng cường đại. Một khi nhục thân thành thánh, gần như vô địch giữa các đồng giai chiến lực thập giai.”
“Nhưng cái giá phải trả là vĩnh viễn không thể đột phá tới cảnh giới trên thập giai. Trong mắt của người ở trung vị thế giới giới vực, người như thế chỉ là tứ chi phát triển.”
“Trong mắt người ở thượng vị thế giới giới vực, coi như là cu li cực tốt.”
“Nếu ta đoán không lầm, Tiêu Thân Vương bị bệ hạ dùng bùa triệu hoán, triệu hoán từ một trong các thế giới giới vực thể tu đi?”
“Bởi vậy ngài mới không có cảnh giới tu vi. Nhưng trên thực tế, lực lượng của ngài lại kinh khủng đến phi thường!”