Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 170 - Chương 170. Mời Tiêu Diêm Vương Tới Nói Chuyện 2

Chương 170. Mời Tiêu Diêm Vương tới nói chuyện 2 Chương 170. Mời Tiêu Diêm Vương tới nói chuyện 2

Hắn hào khí vạn trượng, dùng tài nguyên mời thẳng luyện khí sư ra tay, hiệu suất rõ rệt.

Trước kia, vì Huyết Vân lâu, Man quốc, Hắc Hồn điện… nên hoàng triều Đại Viêm có không ít người già, mẹ góa con côi, cô nhi còn nhỏ đã mất đi song thân.

Đại Viêm có từ thiện phường, chẳng qua hoàn cảnh rất tệ, bởi vì tài nguyên hữu hạn.

Viện phúc lợi số 1 của Tiêu Thiên chính là cải tạo từ thiện phường mà thành.

Toàn bộ từ thiện phường được cải tạo thành khu kiến trúc khổng lồ với những bức tường viện màu xám sạch sẽ, bao phủ toàn bộ khu vực rộng lớn này.

Bên trong là ba tầng lầu, không xa hoa nhưng sạch sẽ, gọn gàng và kiên cố.

Đây cũng do Tiêu Thiên cố ý làm vậy. Chỗ để ở chỉ cần chất lượng tốt là được, càng đơn giản, càng mộc mạc thì càng tốt.

Tiêu Thiên đề xuất sử dụng số lượng lớn hơn tài nguyên vào đúng chỗ.

Ví dụ như xây dựng trường học, tiểu viện tu hành, để những đứa trẻ có thể đọc sách hiểu biết, đồng thời cố gắng tu luyện, sau đó có thể bố trí tương lai theo sở trường của mình.

Còn xây một số phân xưởng nhỏ, mời người đến truyền thụ kỹ nghệ cho những lão nhân, phụ nhân mất trượng phu và người khuyết tật,

Tiêu Thiên không bố thí, hắn trợ giúp những người này sống tốt hơn.

“Thân Vương ca ca đến rồi!” Tiêu Thiên gần tới Viện phúc lợi thì nghe có tiếng trẻ con hét rầm lên.

Gần như ngay lập tức, một đám trẻ xông từ trong cổng lớn của Viện phúc lợi ra ngoài.

Bọn trẻ đều mặc quần áo màu xanh trắng, từng gương mặt tươi cười hưng phấn, chen chúc hướng về phía Tiêu Thiên.

“Ha ha ha, ta lại đến thăm mấy đứa đây.” Tiêu Thiên nhìn thấy đám con nít này, lập tức cất tiếng cười to: “Đừng chen lấn nữa, cẩn thận ngã.”

“Từ từ thôi, đừng vội!”

“Nhóc ranh nào vừa sờ mông bổn vương?”

Tiêu Thiên làm bộ tức giận, trêu đám con nít cười khanh khách.

“Tiêu ca ca, huynh có thể làm cha của tụi em được không?” Một tiểu cô nương tiến đến bên cạnh Tiêu Thiên, ngẩng đầu nhìn hắn bằng đôi mắt to sáng ngời.

“Mơ đi, còn đòi bổn vương làm nghĩa phụ của mấy đứa? Ai mà nuôi cho nổi.” Tiêu Thiên bế tiểu cô nương bằng một cánh tay, véo mũi cô bé: “Ta vĩnh viễn là Tiêu ca ca của mấy đứa!”

“Quyết định vậy nhé!” Tiêu cô nương dùng cái tay còn sót lại ôm chặt cổ Tiêu Thiên.

Cô bé chỉ là một nhóc ăn mày đáng thương bị người khác khống chế.

Nếu cái tên ăn mày cầm đầu không bị Thân Vương bắt đi thì giờ chắc cô bé vẫn còn đang quỳ trên đường, chịu đựng gió lạnh, vất vả ăn xin.

Làm gì có quần áo mới để mặc, được đọc sách biết chữ, được học tu luyện với lão sư.

“Tiểu Yến nhi thật gian xảo, ta cũng muốn được Tiêu ca ca bế!”

“Đúng vậy. Ta cũng muốn, ta cũng muốn.”

Tiêu Thiên cười sang sảng: “Ta biết tiểu Yến nhi đạt hạng nhất trong lần khảo hạch này, các em đều phải cố gắng lên. Chỉ có mười người đứng đầu mới được hưởng thụ bổn vương bế thôi.”

“Bình thường chỉ có Bệ hạ mới sở hữu vinh hạnh đặc biệt ấy!”

Đám trẻ nghe hắn nói vậy thì càng vui vẻ vây quanh Tiêu Thiên, cùng đi vào trong Viện phúc lợi.

Trên đường đi, các lão nhân trong viện đều có hiền lành nhìn cảnh Thân Vương Đại Viêm bị vây quanh.

Có lão nhân gia cảm động đến mức lặng lẽ lau nước mắt.

Mà những nam nhân thân thể không trọn vẹn và phụ nhân mẹ góa con côi đều tỏ vẻ tôn kính nhìn theo vị Thân Vương này.

Không lâu sau, Tiêu Thiên đã đi tới chính giữa Viện phúc lợi.

Khoảng sân rộng này là nơi cho bọn trẻ hoạt động, các lão nhân tản bộ.

Mà vào lúc này, nơi đó đã bày xong bàn trà, thừa tướng Lưu Ngạo Thiên của Đại Viêm đang ngồi pha trà tại đó.

“Danh hiệu Thiên Tôn Chí Thiện bám váy đúng là hợp với Tiêu Thân Vương, được bách tính kính yêu sâu nặng, được đám trẻ yêu mến.” Lưu Ngạo Thiên vừa rót trà vừa nhìn về phía Tiêu Thiên.

Nhi tử Lưu Thế Mỹ của ông đứng im lặng bên cạnh, đeo lụa đen che mắt.

Đám trẻ vây quanh Tiêu Thiên đều trở nên căng thẳng.

Bọn trẻ không hiểu nhiều chuyện, lại biết nam nhân trước mắt là đại quan.

Nghe người lớn nói thì vị đại quan này xem như quan tốt, đối xử với bách tính cũng hữu hảo.

Nhưng không biết vì sao, bọn trẻ luôn cảm thấy vị đại quan này là một kẻ xấu, muốn hãm hại Tiêu ca ca.

“Tiêu Thân Vương, chúng ta có thể vừa uống trà vừa trò chuyện từ từ.” Dứt lời, Lưu Ngạo Thiên kéo mở áo bào, lộ ra vị trí trái tim.

Nơi đó, mạch máu phá thể mà ra, nối liền với một lá bùa màu đen.

Lá bùa đen lúc sáng lúc tối, như đang hòa nhịp đập với trái tim.

“Ta mà bị thương tổn chút gì thì cái Hãm Không Loạn Lưu phù lục trận này sẽ phát nổ.”

“Chuyện khác thì không dám nói, chứ cái Viện phúc lợi này sẽ đổ sụp trong nháy mắt. Đám trẻ đáng thương này, những con người đáng thương này…

Đều phải chết!”

Lưu Ngạo Thiên nói xong, hai tay đẩy nhẹ chén ngọc đến bàn đối diện, đưa tay ra hiệu.

“Mời!”

“Các em đều cách xa một chút, việc của người lớn, nít ranh đừng xen vào.” Tiêu Thiên xua xua tay, ra hiệu đám trẻ vây quanh lui lại.

Bình Luận (0)
Comment