Không lâu sau, một bóng đen chợt lủi vào thư phòng.
“Tin tức phản hồi, bệ hạ đồng ý kế hoạch của ngươi, nhưng vấn đề là...” Nói đến đây, vẻ mặt bóng đen ngưng trọng: “Nếu ngươi muốn làm như thế thật, thì sẽ chết người!”
Lưu Ngạo Thiên không nói gì, chỉ nhìn người áo đen: “Ngươi qua đây sờ mặt ta.”
“... Ngươi bệnh hả?” Người áo đen nghe Lưu Ngạo Thiên nói thế thì miệng giật giật.
Lưu Ngạo Thiên không nói chuyện, chỉ là yên lặng nhìn đối phương.
Người áo đen thấy Lưu Ngạo Thiên nghiêm túc thì biết đối phương không nói đùa, thành thật đưa tay sờ gương mặt chữ điền của ông.
Ngay khi tay hắn gần chạm vào mặt của Lưu Ngạo Thiên, đối phương bỗng bấ ngờ quay mặt đi, khiến hắn sờ hụt.
“Biết ngay sẽ như vậy mà. Thân pháp của ngươi tinh tế, cận chiến tránh né rất khó lường. Ở thế hệ của chúng ta, ngươi chẳng ỷ vào cái này hoành hành ngang ngược đấy thôi.” Người áo đen thu tay lại, lắc đầu.
Lưu Ngạo Thiên khoát tay: “Hảo hán không kể lể năm xưa dũng mãnh thế nào. Chẳng phải Chu Thiên Kỷ vẫn luôn đè nặng ta một đầu, còn kìm kẹp nhiều năm như vậy đấy thôi.”
“Nhưng bây giờ ông ta mất đầu rồi.” Người áo đen giễu cợt: “Phân các Thiên Cơ các bị diệt, bọn họ đánh mất tiên cơ.”
“Bệ hạ đồng ý kế hoạch của ngươi, đồng thời lập lời thề nhất định sẽ chăm sóc Lưu gia.”
“Đây là chiếu thư lập lời thề.”
Lưu Ngạo Thiên nhận chiếu thư, đọc nội dung trên đó xong thì khẽ thở ra một hơi: “Được. Người đế quốc Đông Viêm mới tới sẽ lập tức bổ sung vị trí của những người chết trên núi Thanh Viêm.”
“Bắt đầu từ ngày hôm nay, ngươi được giao quyền chỉ huy cao nhất của đế quốc Đại Viêm ở phương này.”
Nói đến đây, Lưu Ngạo Thiên nắm vai người áo đen: “Vì Đông Viêm, đừng cô phụ sự kỳ vọng của ta!”
“Vì Đông Viêm!” Người áo đen thở sâu, nước mắt lăn qua gương mặt có vết sẹo đao: “Đại ca!”
Cơ thể Lưu Ngạo Thiên cứng đờ, sau đó cười khẽ: “Bao nhiêu năm rồi không nghe đệ gọi tiếng đại ca này.”
“Đi đi!”
Người áo đen hít sâu, xoay người ra khỏi thư phòng.
Lưu Ngạo Thiên đưa mắt nhìn đệ đệ rời đi, quay về ngồi xuống sau bàn, bắt đầu viết thư.
“Kính gửi Tiêu Thân Vương...”
“Tiêu Thân Vương, hay nên gọi ngài là Diêm Vương?
Mặc dù đây chỉ là suy đoán, nhưng ta nghĩ mười phần thì cũng đúng tám chín phần.
Nhìn đến đây, xin Tiêu Diêm Vương đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, không cần phải vội vã tới đánh giết ta, nếu không gần bảy phần bách tính trong cả hoàng thành sẽ phải bồi táng cùng ta.
Sau khi thấy thư, mời ngài đến Viện phúc lợi Dương Quang số một - Ái Tâm Mãn Mã, Tình Ý Miên Miên của Nữ Đế và Thân Vương để gặp mặt.
Thứ lỗi cho ta nói một câu, nơi này đặt tên như vậy thật sự có hơi bệnh.”
Tiêu Thiên xem xong nội dung bức thư thì cau mày, hai tay không tự chủ được mà nắm chặt.
Lưu Diễm phụ trách đưa thư tới đứng cạnh đó có hơi lo lắng: “Thân Vương, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Vấn đề rất nghiêm trọng, khó giải quyết hơn cả trong tưởng tượng của ta.” Tiêu Thiên day trán, ánh mắt nhoáng lên một tia lạnh lùng: “Lưu thống lĩnh, hỏi ngươi một câu…”
“Mời Thân Vương cứ nói.” Lưu Diễm trịnh trọng gật khẽ.
“Cái tên Viện phúc lợi Dương Quang số một - Ái Tâm Mãn Mã, Tình Ý Miên Miên của Nữ Đế và Thân Vương thật sự có bệnh à?” Vẻ mặt Tiêu Thiên vô cùng nghiêm túc, nhìn sang Lưu Diễm: “Bây giờ bảo đổi tên thì thủ tục rườm rà lắm. Thật khó giải quyết.”
“...” Lưu Diễm nuốt nước bọt, lắc đầu: “Thân Vương không nên nghĩ nhiều, cái tên này… nghe cũng không tệ mà.”
“Vậy thì tốt, góc nhìn thưởng thức của Lưu Ngạo Thiên đúng là có vấn đề.” Tiêu Thiên gật đầu, lại chợt nhìn Lưu Diễm: “Thời gian này Viện phúc lợi số 2 do Lạc Nữ Ái đứng ra tài trợ chính cũng sắp xây xong rồi.
Ngươi cảm thấy cái tên: Viện phúc lợi gia viên hạnh phúc tươi đẹp do Thân Vương nhiệt tâm và Lạc nữ sĩ ái tâm chân thành kính tặng thế nào?”
Lưu Diễm lau mồ hôi trán, gật đầu tán thưởng: “Thân Vương đặt tên hay vô cùng, chủ đề rõ ràng, phát huy năng lượng tích cực mà ngài đã dạy chúng ta.”
Bốp!
Tiêu Thiên vỗ tay, giơ ngón tay cái về phía Lưu Diễm: “Vẫn là Lưu thống lĩnh biết thưởng thức, Lưu Ngạo Thiên quá kém.”
Nói đến đây, Tiêu Thiên chống tay đứng lên: “Được rồi, ta đi nói chuyện với Lưu Ngạo Thiên.”
Lúc này Lưu Diễm mới kịp phản ứng lại, nhìn theo bóng lưng của Tiêu Thiên: “Thân Vương, Lưu Ngạo Thiên tìm người?”
“Yên tâm đi, ta không chết được đâu.” Tiêu Thiên phất phất tay, ung dung rời đi, biến mất ngay trước mặt Lưu Diễm.
Lưu Diễm nhìn Tiêu Thiên cầm thư đi rồi thì hơi cau mày.
Lưu Ngạo Thiên tìm người liên hệ nàng đưa thư cho Tiêu Thiên, nàng đã cảm thấy không ổn rồi.
Nhưng Lưu Diễm đã biết lực lượng nghịch thiên đến không thể tưởng tượng của Tiêu Thiên, nàng không cảm thấy đối phương sẽ xảy ra nguy hiểm gì.
Thực lực của Thân Vương sâu không lường được.
Tiêu Thiên rời khỏi hoàng cung, đi tới Viện phúc lợi ở thành Đông hoàng thành.
Thế giới này có tu vi, xây dựng không phải việc gì khó khăn, đặc biệt là khi Tiêu Thiên kiếm được không ít tài nguyên.