Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Long Khâu Đạo mới xoay người lại, ông đối mặt với Tiêu Thiên và nở một nụ cười xu nịnh; “Tiểu nhân Long Khâu Đạo, bái kiến vị đại nhân này.”
“Ngài có hài lòng với sự giúp đỡ nho nhỏ của ta vừa rồi không?”
Nói xong, Long Khâu Đạo vừa xoa xoa tay, vừa híp mắt mỉm cười.
Hèn mọn hết sức.
Không còn cách nào nữa, bây giờ mạng nhỏ của ông đang nằm trong tay đối phương, có thể không cẩn thận dè dặt sao?
Lỡ như đối phương lại thả hư ảnh kia ra một lần nữa, chẳng phải bản thân sẽ chết thẳng cẳng hay sao?
Hơn nữa, Long Khâu Đạo có tính toán nhỏ nhặt của bản thân.
Nhờ vào những hành động vừa rồi, sau khi kéo gần mối quan hệ giữa hai bên, thì mình có thể từ từ thăm dò chân tướng của ảo ảnh kia.
Nam nhân trước mặt chắc chắn có huyết mạch rất đặc thù, hắn có thể dẫn động ra hư ảnh Chân Long đáng sợ đến như thế, nếu như mình tìm được cách để nuốt chửng hắn, vậy không phải rất tuyệt vời hay sao?
Long Khư Đạo đang âm thầm tính toán trong lòng, nhưng hắn lại phát hiện Tiêu Thiên ở phía đối diện đang buồn bã nhìn thi thể của ba người kia.
Lưu Ngạo Thiên ở bên cạnh cũng cảm thấy rất ngạc nhiên với biểu hiện của Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên có danh hiệu chí thiện, hắn thật sự nhân từ như vậy sao, thậm chí còn cảm thấy thương cảm trước cái chết của kẻ thù nữa?
“Sao ông lại đánh chết ba ngươi bọn họ?” Tiêu Thiên siết chặt hai nắm đấm, đột nhiên hắn quay đầu lại nhìn Long Khâu Đạo, trầm giọng hét lên.
Trong lòng Long Khâu Đạo run lên, thầm kêu không ổn, chẳng lẽ nam nhân này không thích tàn sát sao?
Ngay sau đó, giọng nói hơi run rẩy của Tiêu Thiên lại vang lên.
“Ba người bọn họ còn nợ ta năm trăm vạn linh thạch, còn chưa trả cho ta đâu!”
Lời nói của Tiêu Thiên lại một lần nữa khiến khu vực xung quanh trở nên yên tĩnh, rơi vào trong sự im lặng.
“Khụ khụ khụ khụ...” Lưu Ngạo Thiên bị sặc nước miếng của mình, ông ho khan dữ dội, liều mạng đấm vào lồng ngực.
Long Khư Đạo cũng kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt, há mồm không nói nên lời.
“Ông nói ngoài cửa ồn ào ầm ĩ, lại là trấn thủ chi linh của nơi này, ông không thể nào không nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng ta.”
“Nếu như ông thật sự suy nghĩ cho ta, tại sao không đợi ta đòi được món nợ năm trăm vạn linh thạch rồi mới giết chết bọn họ chứ?”
“Kết quả ông lại thiếu kiên nhẫn, nóng lòng muốn giết ba người bọn họ với tốc độ nhanh như chớp.”
“Chẳng lẽ ông giết bọn họ để diệt khẩu hay sao?”
“Thì ra là vậy, ông đã biết được một số tin tức về ta từ trong miệng của ba người bọn họ, cho nên âm thầm tính kế, muốn hại ta!!”
Đôi mắt của Tiêu Thiên trừng lớn, bỗng nhiên hiểu ra, hắn chỉ vào Long Khâu Đạo vừa nói, vừa lắc đầu và lùi lại.
“Có một câu nói rất hay, đó chính là càng già càng gian, lúc nãy khi ông đang nói chuyện, ta đã quan sát vẻ mặt của ông.”
“Hai mắt liếc trái liếc phải, chỉ sợ trong khoảnh khắc kia, ông đã nghĩ ra ngàn loại quỷ kế, hơn vạn loại âm mưu rồi.”
“Nếu không phải ta phản ứng nhanh, chỉ sợ đã rơi vào bước đường vạn kiếp bất phục.”
Trong lúc Tiêu Thiên nói chuyện, hắn đột nhiên giơ tay ra và chộp về phía Long Khâu Đạo.
Kết quả hắn không chộp được gì cả.
“Ha ha ha ha, ngươi... ngươi không chộp được lão phu.” Long Khâu Đạo cũng ngẩn ra, khi ông nhìn rõ tình huống thì không nhịn được bật cười.
[Chủ nhân, đối phương đang ở trạng thái linh hồn, tấn công trực tiếp thì không thể chạm vào ông ta được, bây giờ ngài cũng không thể nào chủ động sử dụng sức mạnh linh hồn.]
[Đối với chuyện này, tôi đề nghị ngài đánh vỡ không gian, sử dụng dòng chảy hỗn loạn trong hư không để ăn mòn, tiêu diệt đối phương]
Ngay vào lúc này, nhắc nhở của hệ thống Vượng Tài hiện lên trong đầu Tiêu Thiên.
“Loại chuyện này, dễ xử lý!” Tiêu Thiên nheo mắt lại, hắn đột nhiên nắm chặt nắm đắm.
Bên cạnh, Lưu Ngạo Thiên đang yên lặng quan sát thì đột nhiên hít ngược một ngụm khí lạnh, ông điên cuồng dụi mắt.
Ông cẩn thận nhìn nắm đấm của Tiêu Thiên, trên trán lại toát mồ hôi lạnh.
Chuyện gì vậy?
Có phải vừa rồi ông bị hoa mắt không?
Bản thân vậy mà lại nhìn thấy khi Tiêu Thiên siết chặt nắm đấm, khoảng không gian trong lòng bàn tay hắn bị bóp vỡ nát?
Sao có thể được, mặc dù Tiêu Thiên Thánh cảnh thập giai vô địch, nhưng chung quy vẫn có giới hạn.
Mặc dù vừa nãy ảo ảnh đáng sợ xuất hiện trên người hắn, chung quy chỉ là thứ về mặt ý chí, không phải sức mạnh thực sự.
“Ông cho rằng ta không thể chạm vào ông, thì hết cách rồi sao?” Tiêu Thiên hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Long Khâu Đạo, ông đang không ngừng cười đắc ý.
Nụ cười của Long Khâu Đạo đột nhiên ngừng lại, ông căng thẳng trong lòng.
Khi ông thấy Tiêu Thiên mãi mà vẫn không giải phóng hư ảnh ảo ảnh kia, ông còn tưởng rằng đối phương hết chiêu rồi.
Nhìn dáng vẻ này, chẳng lẽ hắn vẫn có thể triệu hồi ảo ảnh đó ra hay sao?