Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 178 - Chương 178. Càng Già Càng Gian

Chương 178. Càng già càng gian Chương 178. Càng già càng gian

Nhưng mà nhìn dáng vẻ siết chặt nắm đấm của Tiêu Thiên thì không giống cho lắm, giống như đối phương muốn xuất quyền vậy!

Long Khâu Đạo quyết định đánh cược một phen.

Ông cược Tiêu Thiên không thể nào điều động ảo ảnh lúc nãy nữa!

Long Khâu Đạo mở miệng khiêu khích: “Vô dụng thôi, nếu như ngươi không hiểu cách sử dụng sức mạnh linh hồn, chỉ dựa vào nắm đấm thì sao có thể đánh chết trạng thái này của ta được.”

Nhưng mà ông vừa mới dứt lời, bóng dáng Tiêu Thiên giống như biến mất ngay lập tức.

Ngay sau đó, hắn đã ở gần trong gang tấc. Đồng thời ông có thể nghe thấy rõ ràng, Tiêu Thiên ở phía đối diện đang lẩm bẩm thành tiếng: “Khống chế sức mạnh, mười phần vạn!”

Nói xong, Tiêu Thiên đấm thẳng vào chân Long Khâu Đạo.

Còn Long Khâu Đạo thì sao?

Ông vẫn đang ngơ ngác đứng tại chỗ, không thể nào hiểu được.

Đối phương vừa nói gì vậy, khống chế sức mạnh ở mức mười phần vạn sao?

Nói đùa gì vậy, mười phần vạn thì có thể có bao nhiêu sức mạnh chứ.

Đánh giun đất à?

Răng rắc!

Một tiếng vỡ vụn đột nhiên vang lên. Sau khi cú đấm của Tiêu Thiên đánh trúng, không gian sụp đổ và vỡ tan ngay lập tức.

Không chỉ như vậy, sức mạnh của nắm đấm còn trực tiếp xuyên thủng không gian thẳng đứng một cách thô bạo.

Dòng chảy hỗn loạn trong hư không điên cuồng chảy ra ngoài ngay lập tức, men theo không gian bị xé rách mà mạnh mẽ bào mòn trên dưới.

Long Khâu Đạo ở bên trong sợ đến nỗi thân hình sắp tan rã.

Ông muốn chạy trốn, nhưng lại không kịp nữa.

Dòng chảy hỗn loạn trong hư không này, đã bắt đầu bào mòn thân thể Linh Long của của ông.

“Sao có thể được, ngươi còn không dùng đến Linh Khí, sao có thể đánh vỡ nát không gian bằng một quyền chứ, đây là không gian của di tích Thánh Long, cực kỳ kiên cố.”

“Hơn nữa tên ngu ngốc nhà ngươi, ở chỗ này ngươi cũng sẽ bị dòng chảy hỗn loạn trong hư không bào mòn, để giết ta mà hi sinh luôn tính mạng của mình, có đáng hay không?

Long Khâu Đạo đang bị dòng chảy hỗn loạn trong hư không bào mòn, ông đã hoàn toàn không thể khống chế thân thể ảo ảnh của mình nữa, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, mặc cho dao động quét qua cơ thể.

Ông gầm lên giận dữ, trút hết sự ấm ức trong lòng.

Trong giọng nói, cũng có một tia vui mừng khi thấy người khác gặp nạn.

Theo như ông thấy, người cũng bị ảnh hưởng bởi dòng chảy hỗn loạn trong hư không như Tiêu Thiên, cũng sẽ chết.

Lúc trước có mấy tên cường giả xui xẻo đã chết trong giới vực yếu kém của không gian, chính là vì bọn họ không cẩn thận đánh vỡ không gia, rơi vào trong dòng chảy hỗn loạn bị xé nát.

Sau đó, Long Khâu Đạo có suy nghĩ như vậy, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền im lặng

Tiêu Thiên, người cũng đang đứng trong dòng chảy hỗn loạn trong hư không, dường như cả người hắn đều được bao phủ bởi một trường lực kỳ lạ, giữ cho vương bào trên người hắn hoàn toàn nguyên vẹn.

Tiêu Thiên giống như không có chuyện gì, mặc cho dòng chảy hỗn loạn trong hư không bào mòn, đồng thời hắn vẫn khoanh tay, im lặng nhìn chằm chằm bản thân đang bị tiêu diệt.

Giống như không hài lòng với tốc độ tiêu diệt mình chậm chạp của dòng chảy hỗn loạn trong hư không, Long Khâu Đạo còn nhìn thấy hắn vô cùng khoa trương mà đấm thêm một quyền, khiến khoảng không gian bị sụp đỗ càng thêm không ổn định, càng thêm điên cuồng.

Đương nhiên dòng chảy hỗn loạn trong hư không cũng trở nên hung mãnh hơn.

Tốc độ chân linh Thánh Long của ông bị tiêu diệt càng nhanh hơn.

Mà nam nhân nhân tộc phía đối diện, giống như đang dùng dòng chảy hỗn loạn trong hư không làm nước tắm vậy.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Trước khi tan biến, Long Khâu Đạo nhìn chằm chằm Tiêu Thiên giống như đang nhìn quái vật.

Ông muốn biết chân tướng, ông không muốn làm một con quỷ hồ đồ.

“Ta là ai à?” Tiêu Thiên khoanh tay, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi nở một nụ cười rạng rỡ với đối phương.

“Ta không nói cho ông biết đâu, đối với loại người xấu như ông, phải để cho ông không hiểu mà buồn bực đến chết.”

Câu trả lời này khiến Long Khâu Đạo mang theo vẻ mặt giống như ăn phân, hoàn toàn biến mất trong dòng chảy hỗn loạn trong hư không.

Đồng thời còn kèm theo một giọng nói rất nhỏ.

“Đồ chó nhà ngươi...”

Rất đáng tiếc, nhưng lời nói còn lại đã bị dòng chảy hỗn loạn trong không gian mang đi, không thể nào nghe thấy nữa.

Lưu Ngạo Thiên đứng ở bên cạnh, mồ hôi trên trán rơi xuống như mưa.

Ông đã không còn lau mồ hôi nữa, mà không ngừng nuốt nước miếng, nhìn Tiêu Thiên trở về từ trong dòng chảy hỗn loạn trong hư không giống như nhìn quái vật vậy.

Đồng thời, ông trơ mắt nhìn Tiêu Thiên kéo không gian phía trước lên, giống như đang kéo quần lên vậy.

Không gian bị đánh sụp đổ, cứ như vậy mà bị tay của đối phương...

Lấp lại rồi!

“Hề hề hề hề...” Lưu Ngạo Thiên bắt đầu đứng tại chỗ cười ngu.

Phải làm sao đây?

Hình như ông đã phạm một sai lầm rất lớn.

Dường như bản thân đã trêu chọc một sự tồn tại không thể trêu chọc cho đế quốc Đông Viêm rồi.

Bình Luận (0)
Comment