"Chỉ là bệ hạ, nếu ngài đã sớm biết Thân Vương lợi hại như vậy, tại sao còn giả vờ như không biết." Phía bên Chung Linh thực sự không hiểu nổi.
Tử Nhược Yên nhìn về phía Chung Linh, lộ ra dáng tươi cười: "Mẫu hậu từng kể chuyện xưa, bởi vì hoàn cảnh cùng tài nguyên mà người của thế giới vực giới thể tu chém giết nhau không thôi, mỗi ngày đều sống trong tranh đấu."
"Tiêu lang quân rất mệt, rất mỏi, có lẽ hắn rất ghét giết chóc, cái này thì trẫm vẫn có thể nhìn ra."
"Nếu đã như vậy thì trẫm sẽ giả vờ là không biết, nuôi hắn làm một Thân Vương nhàn rỗi là được rồi."
"Mà hắn cũng đồng ý ra tay giải quyết phiền phức của trẫm, không phải à?"
"Có những chuyện không được hồ đồ."
Lúc nói đến đây, trong ánh mắt của Tử Nhược Yên lộ ra một tia yêu thương.
Trong Ngự Thư phòng, mỗi một giấc ngủ trưa của Tiêu Thiên đều ngủ rất ngon, thậm chí còn lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Nếu ngủ rất thoải mái, Tiêu Thiên tỉnh lại sẽ vui mừng vì giấc ngủ trưa hoàn hảo lần này.
Đối phương, rốt cuộc quá khứ đã trải qua ngày tháng như thế nào, lại xem một giấc ngủ trưa bình thường như trân bảo?
"Nếu Tiêu ca ca là thể tu, vậy thì dù là vô địch Thánh cảnh thập giai, ở trong khu vực đặc thù như hoàng triều Đại Viêm, quả thực là nghịch thiên." Lúc này Lạc Nữ Ái mới phản ứng lại: "Khó trách Lưu Ngạo Thiên muốn dẫn hắn đi."
"Điều này cũng đại diện một điểm, ít nhất thì đế quốc Đông Viêm muốn ra tay rồi, cho nên sớm giải quyết hết tai họa ngầm."
Bịch!
Lạc Nữ Ái song quyền va chạm, đồng tử màu vàng bốc lên chiến hỏa: "Xem ra phải đánh một trận, khó tránh một trận ác chiến."
"..." Tử Nhược Yên im lặng nhìn Lạc Nữ Ái, nhịn không được mà nói: "Tại sao ở phương diện chiến đấu, đầu óc của ngươi thoáng cái lanh lẹ như vậy."
"Hây! Mấy ngày nay nể mặt Tiêu ca ca, nhịn ngươi lâu rồi đó." Đôi môi đỏ của Lạc Nữ Ái kéo ra, tức giận trừng mắt nhìn Tử Nhược Yên: "Đừng có nói về đầu óc mãi như vậy được không!"
Tử Nhược Yên cười khẽ, nhìn Lạc Nữ Ái: "Chẳng lẽ nói sai à, có lúc trẫm thật sự cảm thấy ngươi nên đổi tên đi, đừng gọi là Nữ Đế Thánh Ma nữa, gọi là Xuẩn Đế Thánh Ma hợp hơn."
"Kẻ kiêu ngạo ngươi, đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi chính là đố kị bổn đế." Lạc Nữ Ái không nhịn được mà hét lên, sống lưng thẳng tắp: “Ngươi cũng đừng gọi là Nữ Đế Đại Viêm nữa, gọi là Nữ Đế Tiểu Tiểu đi."
Nói xong, Lạc Nữ Ái đưa ngón út về phía Tử Nhược Yên.
Tử Nhược Yên cắn răng, gân xanh trên trán trong nháy mắt nổi lên: "Ngươi đắc ý cái gì, Tiêu lang quân căn bản là không thích."
"A!" Lạc Nữ Ái bĩu môi: "Nữ lưu manh ngươi còn thích, chứ đừng nói đến Tiêu ca ca."
"Lạc ngu ngốc!"
"Tử kiêu ngạo!"
Bịch!
Hai ý chí Đế Hoàng hoàn toàn bất đồng bộc phát, hai bọn họ lập tức xông lên bầu trời của hoàng thành.
Trong lúc nhất thời, hàn ý màu vàng và hỏa nhiệt màu tím va chạm kịch liệt ở trên không.
Một trận đại chiến mới của song đế, cuối cùng chấm dứt với thắng lợi của Lạc Nữ Ái.
Lạc Nữ Ái chiến thắng, lấy được phần thưởng ba buổi học bổ túc phụ đạo trị quốc của Tử Nhược Yên.
Trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà đều không phân rõ rốt cuộc ai thắng ai thua.
Nhưng mà sau khi đã làm ầm ĩ với Lạc Nữ Ái, Tử Nhược Yên coi như đã phát tiết bức bối trong lòng.
Lạc Nữ Ái cũng trở lại mặt đất, vặn cổ, nhìn về phía Tử Nhược Yên: “Khí tức của ngươi càng ngày càng thành thục, ngọc tỷ trấn quốc sắp ngưng tụ quốc vận thành công.”
“Ta biết, ta có thể cảm nhận được.” Tử Nhược Yên nhẹ nhàng gật đầu, sau khi xoa cổ tay thì lấy ra ngọc tỷ trấn quốc.
Giờ phút này, ngọc tỷ trấn quốc vốn yên lặng đã thẩm thấu ra kim quang, càng hiện rõ tôn quý uy nghiêm.
Dị tượng này cũng đại biểu cho Phôi Ngọc Tiên Thiên này sắp hoàn toàn thành thục.
Cũng đại biểu cho đế quốc Đông Viêm và Thiên Cơ các, tới thời điểm thu lưới rồi.
“Nhìn dáng vẻ này, không tới thời gian một tháng sẽ hoàn thành.” Trong mắt Lạc Nữ Ái phản chiếu ảnh ngược kim quang, chậm rãi lên tiếng.
Nét mặt Tử Nhược Yên nghiêm túc, thu hồi ngọc tỷ trấn quốc trước mặt, bắt đầu hạ lệnh: “Chung Thượng Thư! Bắt đầu từ hôm nay, tiếp nhận vị trí của Lưu Ngạo Thiên, làm Thừa Tướng Đại Viêm.”
“Xử lý hết toàn bộ quần thần cùng dòng với Lưu Ngạo Thiên, thay người đã sớm chuẩn bị tốt.”
“Lập tức trải ra bộ phận tình báo, giám sát mọi thứ chung quanh, phải biết được bất kì gió thổi cỏ lay nào.”
“Cả hoàng triều Đại Viêm lập tức tiến vào trạng thái chiến tranh, trẫm tự mình làm đại nguyên soái, Chung tướng quân làm phó soái, ứng đối với uy hiếp sắp đến bất cứ lúc nào.”
Nghe được hiệu lệnh của Tử Nhược Yên, hai vợ chồng Chung Dương Minh và Chung Lệ Song đồng loạt nhận lệnh, sắc mặt nghiêm trang.
“Ma quốc nguyên thủy đang bị nhìn chằm chằm, không có cách nào điều động ngoại lực gấp rút tiếp viện, chỉ có bản đế và ba vị thân vệ.” Lạc Nữ Ái nhìn về phía Tử Nhược Yên, nói rõ tình huống: “Ngươi có sợ không?”