“Buồn cười, trẫm tuyệt đối sẽ không sợ hãi, càng nhất định sẽ bảo vệ tốt hoàng triều Đại Viêm.” Ánh mắt Tử Nhược Yên kiên nghị, nhìn Lạc Nữ Ái.
“Không chỉ bảo vệ cơ nghiệp phụ hoàng để lại, mà còn bảo vệ hoàng triều mà hai vị hoàng huynh hy sinh, càng vì những dân chúng Đại Viêm.”
“Cho dù là hoàng triều giả dối cũng là Đại Viêm của trẫm, còn là nhà!”
“Bảo vệ nhà, trẫm mới có thể yên tâm đi tìm Tiêu lang quân trở về.”
Nói tới đây, Tử Nhược Yên quay đầu lại, nhìn quảng trường trống không, lộ ra nụ cười: “Cho dù chàng ở nơi nào, trẫm cũng sẽ đưa chàng về nhà.”
Lạc Nữ Ái nhìn theo về bên kia, chậm rãi lên tiếng: “Yên tâm đi, ta sẽ đi cùng ngươi!”
Mà lần này, Tử Nhược Yên lại hiếm thấy không tranh luận cùng Lạc Nữ Ái, mà sau khi im lặng rất lâu lại nhẹ nhàng gật đầu.
“Ừm!”
Trong di tích Thánh Long.
Lưu Ngạo Thiên đối diện Tiêu Thiên quỳ trên mặt đất, run cầm cập, cả người đổ mồ hôi lạnh.
“Ta chỉ hỏi ngươi đế quốc Đông Viêm đi như thế nào, ngươi run cái gì?” Vẻ mặt Tiêu Thiên kỳ quái nhìn Lưu Ngạo Thiên.
Lưu Ngạo Thiên nuốt nước miếng, dùng âm rung hỏi: “Tiêu Thân Vương, ngài muốn đi đế quốc Đông Viêm làm gì?”
“Ngươi đừng sợ, con người của ta rất thiện lương, rất nói đạo lý.” Tiêu Thiên vừa nói, vừa xách đối phương lên.
Sau đó, Tiêu Thiên dùng một chút lực, xé nát quần áo Lưu Ngạo Thiên như khăn lau, nắm trong tay lau mồ hôi cho đối phương: “Nhìn bản thân ngươi kìa tự dọa mình, đổ nhiều mồ hôi như vậy.”
“.....” Lưu Ngạo Thiên không dám nhúc nhích, cũng không dám nói chuyện.
Tiêu Thiên vứt vải rách lau mồ hôi trên mặt đất: “Thật ra ngươi uy hiếp ta, ban đầu ta hơi tức giận, nhưng nghĩ cho kĩ, ngươi cũng là vì dân chúng của đế quốc Đông Viêm trải qua ngày tháng tốt đẹp, chúng ta chỉ là lập trường khác nhau, không nói tới đúng sai.”
“Cho nên ta đang nghĩ, có thể có một cách càng hòa bình hơn, không đến mức chết càng nhiều người, giải quyết tình cảnh khốn khó hiện giờ hay không?”
“Vừa nãy, ta nghĩ tới một ý tưởng tuyệt diệu.” Tiêu Thiên ra vẻ thần bí nói xong nhìn Lưu Ngạo Thiên: “Ngươi đoán thử xem?”
“Ta..... Ta không đoán được.” Lưu Ngạo Thiên lắc đầu, hắn không nghĩ ra được thật.
“Ha ha ha, khẳng định ngươi không đoán được diệu kế như thế đâu!” Tiêu Thiên vỗ đùi, cực kỳ đắc ý nói cho Lưu Ngạo Thiên đáp án: “Ta đi đế quốc Đông Viêm đánh chết hoàng đế của các ngươi, không phải được rồi sao?”
Lưu Ngạo Thiên trừng mắt, khiếp sợ nhìn Tiêu Thiên: “???”
Gì vậy trời?
Cái này gọi là ý tưởng tuyệt diệu?
Ngài nghiêm túc hả!
“Tiêu Thân Vương, cái này.....” Lưu Ngạo Thiên há miệng, trong nhất thời không nói nên lời.
“He, tuyệt diệu đến nỗi ngươi không nói nên lời luôn.” Tiêu Thiên lộ ra nụ cười, chỉ vào Lưu Ngạo Thiên.
Lưu Ngạo Thiên nuốt nước miếng, mờ mịt thất thố: “Cái này..... diệu ở chỗ nào?”
“Không phải chứ, chẳng lẽ người thông minh như ngươi còn không nghĩ ra sao?” Tiêu Thiên cau mày: “Ngươi nghĩ xem, ngươi làm nhiều như vậy, bởi vì quốc vận đế quốc Đông Viêm suy bại, dân chúng lầm than.”
“Mục đích cuối cùng của ngươi chính là vì để dân chúng trải qua ngày tháng tốt đẹp, đúng không?”
Lưu Ngạo Thiên gật đầu, cái này quả thật là suy nghĩ của ông.
Tiêu Thiên tiếp tục bày ra sự thật, nói đạo lý: “Vậy thì, ta đi đánh chết hoàng đế đế quốc Đông Viêm các ngươi, để Tử Nhược Yên thượng vị thì sao?”
“Có phải dân chúng của đế quốc Đông Viêm nháy mắt sẽ hưởng thụ được quốc vận chúc phúc của Nhân tộc chính thống, lập tức trải qua ngày tháng tốt đẹp không?”
“Dân chúng của hoàng triều Đại Viêm vực Nam Hoang cũng di cư theo qua, tiếp tục trải qua ngày tháng tốt đẹp, đây không phải rất tuyệt sao?”
Lưu Ngạo Thiên nghe đến có chút mơ hồ: “Hình như là đạo lý như vậy, nhưng đế quốc Đông Viêm không phải sẽ mất à?”
“Lưu Ngạo Thiên, tầm nhìn hạn hẹp.” Tiêu Thiên lắc đầu, chỉ cái đầu.
“Tên gọi chẳng qua là một danh hiệu, nếu ngươi quá để ý điểm này, sau này hoàng triều Đại Viêm đặt biệt danh là Đông Viêm không phải được rồi sao.”
“Ta thấy ngươi là người có hoài bão, có khát vọng, chẳng lẽ ngươi cũng không rõ đạo lý này à?”
“Đế quốc Đông Viêm quốc vận suy bại, chứng tỏ hoàng đế của các ngươi là hôn quân, đánh chết một hôn quân, tạo phúc ngàn vạn nhà, mà ngươi chỉ cần nói cho ta biết đế quốc Đông Viêm đi như thế nào, chính là công lao to lớn.”
“Sử sách lưu danh đó, ngươi sẽ để lại một nét bút đậm và nhiều màu trong lịch sử.”
“Vì Đông Viêm, vì dân chúng!!”
Tiêu Thiên chân thành nhìn Lưu Ngạo Thiên, hướng dẫn từng bước, có thể nói là hết lòng hết dạ, nói lời tâm huyết.
“Đúng vậy, mọi thứ vì Đông Viêm, vì dân chúng!” Hai mắt Lưu Ngạo Thiên cũng dần dần nở rộ ra ánh sáng màu, cẩn thận ngẫm lại, Tiêu Thiên nói có đạo lý nha.
Lưu Ngạo Thiên càng nghĩ trong lòng càng hiểu rõ, kể tỉ mỉ với Tiêu Thiên cách đến đế quốc Đông Viêm, còn có lộ tuyến cụ thể.
Sau khi Tiêu Thiên kêu Vượng Tài ghi chép xong, vừa lòng gật đầu, bỗng nhiên vươn tay, một phen bóp cổ Lưu Ngạo Thiên, nhấc đối phương lên.