Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 187 - Chương 187. Tiểu Ngư Nhi

Chương 187. Tiểu Ngư nhi Chương 187. Tiểu Ngư nhi

Long Khâu Đạo vừa nói, trong mắt vừa lộ ra một thần sắc tàn nhẫn, nhìn về phía Đại Kim Ngư ở trong tay Tiêu Thiên.

“Con cá mập này, hấp hay là kho?”

Tiêu Thiên có hơi giật mình khi nhìn thấy Long Khâu Đạo, cái ông này……

Người giống như tên.

Trên đạo à!

Tiêu Thiên cũng hưng phấn lên, khoa tay về phía Đại Kim Ngư: “Chi bằng cắt đôi, một nửa đem kho, một nửa đem hấp, còn đầu cá chặt thành từng miếng?”

“Chủ ý này của Tiêu Thiên đại nhân, rất hay!”

Đại Kim Ngư bị nhắc đến, sợ đến nỗi run rẩy dữa dội.

Đáng ghét, đây là tiếng người sao?

Toàn thân Đại Kim Ngư lần nữa phát ra kim quang.

Sau khi kim quang tiêu tán, Đại Kim Ngư trong tay Tiêu Thiên biến mất không thấy nữa.

Thay vào đó là cô nhóc chân trần, mặc quần trắng, áo khoác ngắn màu đỏ viền vàng và thắt bím tóc sừng dê.

Tướng mạo của cô nhóc trông chỉ tầm khoảng bốn năm tuổi, nhỏ nhắn, xinh đẹp, khuôn mặt mũm mĩm đang run lên vì sợ hãi.

Đôi mắt to tròn ngấn nước đó, nhìn Tiêu Thiên với vẻ đáng thương: “Cha ơi, tiểu Ngư nhi đáng yêu như thế này mà người nhẫn tâm ăn sao?”

“Còn có thể biến hình, ít nhất cũng phải có ngàn năm linh trí.” Long Khâu Đạo run rẩy, chỉ vào cô nhóc, “Chẳng trách cả ngàn năm qua, khắp nơi luôn xảy ra chuyện, hóa ra là do ngươi đang quấy rối.”

“Thời gian ta thức tỉnh rất ngắn, lại không có ai chơi với ta, ngài thương xót ta mà nói đỡ cho ta đi mà, tiểu Ngư nhi đã biết sai rồi.” Tiểu Ngư nhi bị dựng ngược, dáng vẻ tội nghiệp nhìn qua Long Khâu Đạo.

Khóe miệng Tiêu Thiên giật giật, giơ tay lên cao, nhìn cô nhóc bị mình nắm chân, thật là đau đầu.

Cơn thèm ăn biến mất ngay lập tức.

Sao lại có thể biến thành cái thứ nhỏ xíu này chứ?

“Đừng có tùy tiện nhận cha.” Tiêu Thiên tức giận đặt đối phương xuống dưới đất, nửa ngồi xổm trước mặt cô nhóc, đưa tay ra chọc chọc trán của đối phương.

Sau khi chân của tiểu Ngư nhi đặt xuống mặt đất, vẫn là vẻ mặt tội nghiệp nhìn Tiêu Thiên: “Nhưng ta muốn nhận người làm cha ta, ta không cha không mẹ, lẻ loi hiu quạnh.”

“Vừa rồi ngươi còn công kích ta?”

“Đó là bản năng, ta là hộ đế long khí thành tinh sinh trí của lão nhân hoàng, lúc trước ý thức vẫn còn ngủ say.” Tiểu Ngư nhi giang hai cánh tay, nghiêm túc đáp lời, “Nhưng mà cha à, người thật là mạnh, vậy mà lại có thế cưỡng ép xóa sạch ý chí của lão nhân hoàng.”

Vừa nói, tiểu Ngư nhi vừa tiến lên ôm lấy chân của Tiêu Thiên: “Về sau ta sẽ không bị trói buộc tại nơi này, có thể tự do tự tại rồi.”

“Nhưng ta lại sợ người khác bắt ta, cho nên người làm cha của ta đi mà.”

“Giống như lời của vị Long Khâu tiền bối nói, ta đã giúp ích rất ít nhiều cho nương của ta, ta có thể trở thành khí linh ngọc tỉ trấn quốc.”

Nói đến đây, tiểu Ngư nhi lại ôm đùi của Tiêu Thiên, ngẩng đầu lên dùng ánh mắt trong veo như nước kia, nhìn hắn đầy khát vọng.

Tiêu Thiên cúi đầu, nhìn bộ dáng cô nhóc này, trong lòng không khỏi mềm nhũn.

Không còn cách nào, tám chữ ‘không cha không mẹ, lẻ loi hiu quạnh’ này đã đâm trúng nội tâm của Tiêu Thiên.

Huống hồ, thu nhận con cá nhỏ này, về sau quả thật có sự trợ giúp rất lớn đối Tử Nhược Yên.

“Người cứ làm cha của ta đi mà.” Tiểu Ngư nhi vừa đong đưa đùi của Tiêu Thiên, vừa nói, “Nếu không, mỗi lần ta tỉnh ngủ thì ta luôn chỉ có một mình lẻ loi trơ trọi đợi trong căn phòng đen thui này.”

Tiêu Thiên nghe được lời này, trong lòng run lên.

“Căn phòng đen thui sao?”Tiêu Thiên nhớ tới nơi mình đã từng ở khi còn nhỏ, một căn phòng nhỏ hắc ám.

Cô độc, yên tĩnh, lẻ loi một mình.

Còn không thể ngủ ngon lành, mỗi lần vừa mới nhắm mắt lại không được bao lâu, liền sẽ bị cơ quan đâm cho tỉnh.

Sau đó, ngồi trong không gian nhỏ hẹp lờ mờ đó.

Tiêu Thiên thở dài, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu của đối phương, mỉm cười: “Được thôi.”

Tự nhiên lại có thêm một đứa con gái, cảm giác thật là kỳ diệu.

“A, ta có cha rồi!!”Lúc này, cô nhóc trở nên đặc biệt hưng phấn, chạy tới chạy lui.

Sau đó chạy lấy đà nhảy vọt lên không trung ba trăm sáu mươi độ xoay tròn, một cái đầu chùy đâm vào người Long Khâu Đạo.

Phốc!

Hai mắt của Long Khâu Đạo suýt chút nữa muốn lồi ra, ông ôm bụng lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.

“Cha, vừa rồi ông ấy muốn kho con, còn muốn hấp con, con đụng hắn một chút, không quá đáng chứ?” Tiểu Ngư nhi quay đầu nhìn qua Tiêu Thiên, vẻ mặt vô tội.

Tiêu Thiên ngẫm nghĩ, đắn đo khó quyết định: “Nhưng dù sao ông ấy cũng là lão nhân gia, con.....”

“Bất luận là hấp hay là kho, con gái cũng có thể chết, con chỉ đụng một cái là đã tha thứ ông ấy chín phần rồi, một phần còn lại chỉ hơi trừng phạt một chút, cha không cảm thấy hợp tình hợp lý sao?”Tiểu Ngư nhi chạy đến trước mặt Tiêu Thiên, ôm đùi, ngửa đầu hỏi.

Tiêu Thiên cứ có cảm giác cô nhóc này có chỗ nào đó quái quái, rất là quen thuộc.

Nhất thời, không thể nhớ ra được.

Bình Luận (0)
Comment