Toàn bộ di tích đều là linh khí kiểu cung điện do lão nhân hoàng luyện chế mà thành, loại kinh khí này thiên về phòng ngự, đi đường, vận chuyển, nghỉ ngơi, v.v.
Về phần Tiêu Thiên vì cái gì mà lại lơ lửng trong hư không, không nhúc nhích, còn yên lặng ăn đồ ăn?
Rất đơn gian.
Lạc đường rồi!
“Thật là vô dụng, ai cũng nói trong nhà có lão nhân như có bảo bối, hiện tại muốn dùng ngươi cũng chỉ là rửa chén dĩa và làm lạnh!” Nghĩ đến chuyện lạc đường này, Tiêu Thiên tức giận, trừng mắt với Long Khâu Đạo.
Ở bên cạnh, Tiêu Ngư Nhi miệng đầy thức ăn và đang phồng má lên, cũng gật đầu: “Đúng đó, đúng đó!”
Trên mặt Long Khâu Đạo lộ ra vẻ áy náy, sau khi mang Tiêu Thiên ra ngoài, bản thân ông cũng thấy bối rối.
Thương hải tang điền, dù có là trong hư không thì hoàn cảnh tương tự cũng sẽ có thay đổi.
Rời khỏi di tích Thánh Long, bản thân Long Khâu Đạo cũng ngơ.
Đây là đâu?
Trước mắt, một nhóm ba người bọn họ đang ở trong một hoàn cảnh cực kỳ xấu hổ.
Tìm không thấy phương phướng nữa rồi.
“Hết cách, chỉ có thể đi tìm, có điều phải nhanh lên.” Tiêu Thiên thì thầm, nhìn trái nhìn phải.
Lúc trước Long Khâu Đạo có nói với mình rằng, di tích Thánh Long ẩn thân ở trong kẽ hở không gian, tốc độ thời gian trôi qua rất chậm.
Một ngày ở trong này bằng một năm ở thế giới bên ngoài.
Cho nên, trì tắc sinh biến, cứ tìm đường trước rồi tính sau.
Mặc kệ là tìm tới khu song cực của đế quốc Đông Viêm, hay là vực Nam Hoang đều được.
“Đến đây, thử một chiêu mà con gái ngoan đã dạy ta.” Tiêu Thiên vừa nói, vừa không chế ý chí của bản thân, bao bọc Long Khâu Đạo và Tiêu Ngư Nhi bên mình.
Đây là sau khi Tiêu Ngư Nhi nhắc nhở, hệ thống Vượng Tài nghiên cứu được và khai phát ra một kỹ năng mới.
Sinh vật lực trường.
Tốc độ của Tiêu Thiên bùng nổ, mang Tiêu Ngư Nhi, Long Khâu Đạo cùng di tích đảo nhỏ kia, bắn vọt ra với tốc độ cực kỳ khủng bố.
Gần như vào lúc hắn khởi hành, không gian xung quanh điên cuồng sụp đổ, hình thành những vết nứt lan ra bốn phương tám hướng.
Vèo!
Sau khi Tiêu Thiên phóng đi với tốc độ bùng nổ, không gian phía sau liên tục bị xé toạc bởi chuyển động mạnh mẽ.
Bởi vì đang tìm đường trở về nhà nên Tiểu Thiên mỗi lần di chuyển đều quay đầu lại.
Mặc dù tốc độ bùng nổ đến cực hạn nhưng Xiao Tian luôn có thể chuyển hướng ở những góc độ cực kỳ quỷ dị.
Kỹ xảo này, chính là bộ pháp của Tiêu Thiên ở Địa Cầu.
Diêm Vương tác mệnh.
Diêm Vương đã tới tìm ngươi lấy mạng rồi, ngươi có thể trốn đi đâu? Trốn được sao?
“Cha thật là mạnh!!!” Tiêu Ngư Nhi tựa vào vai Tiểu Thiên hưng phấn hét lên, cười khúc khích.
Mà Long Khâu Đạo đã là sợ đến trắng bệch cả mặt, hắn đã đánh giá thấp năng lực của vị này.
Lực nhục thân sao có thể mạnh mẽ đến nước này.
Đồng thời, điều thực sự dọa Long Khâu Đạo không phải là biểu hiện của Tiêu Thiên bây giờ, mà là vấn đề mà đối phương không ngừng hỏi Tiêu Ngư Nhi.
“Tiểu Ngư nhi, ta có thể tăng tốc độ lên năm phần vạn gia tốc tối đa. Nếu con cảm thấy khó chịu, thì hãy nói với ta.”
“Hiện tại tốc độ đã tăng lên tới tám phần vạn, cảm giác vẫn ổn chứ.”
“Mười phần vạn đã là cực hạn rồi sao, vậy thì cứ như vậy đi!”
Mười phần vạn?
Bây giờ dựa vào lực lượng nhục thân mà đã bộc phát tốc độ đáng sợ, vậy mà ngài nói với ta chỉ mà mười phần vạn, đừng giỡn nữa mà.
Thân thể này của ngài, rốt cuộc làm thế nào mà rèn luyện ra được vậy.
Huống hồ, ngài không hề che giấu chút khí tức cốt linh nào, không phải ngài chỉ mới hai mươi tuổi sao?
Tôi tu luyện từ lúc sinh ra tới giờ cũng không nhanh bằng ngài.
Ngược lại là Tiêu Ngư Nhi không óc suy nghĩ nhiều như Long Khâu Đạo, cô nhóc chỉ là cảm thấy chơi rất vui, không ngừng nằm trên vai Tiêu Thiên mà cổ vũ.
Trong hư không.
Tiêu Thiên mang theo con gái ngoan mới nhận, còn miễn cưỡng thu nhận một lão quản gia, trong không gian hắc ám này tìm đường trở về.
Trên đường tìm kiếm trở về lần này, bóng tối xung quanh không làm cho Tiêu Thiên có cảm giác khó chịu.
Ngược lại là tiếng cười lảnh lót của Tiêu Ngư Nhi bên tai, khiến trong lòng hắn tràn ngập cảm xúc ấm áp.
Rất tốt.
Tiêu Thiên đang vội, trong vực Nam Hoang.
Hoàng triều Đại Viêm, bên ngoài hoàng thành, một lượng lớn bách tính từ phía Bắc di chuyển xuống.
Xa xa có rất nhiều bóng người lơ lửng trên không, nhìn về hướng hoàng thành.
Mà Tử Nhược Yên cũng đã đứng trên tường thành, tay đặt trên chuôi kiếm bên hông, nhìn chằm chằm về phía trước.
“Bệ hạ, đây đã là nhóm bách tính Bắc bộ cuối cùng.” Lúc này, Chung Dương Minh lên tường thành hoàng thành, đến bên cạnh Tử Nhược Yên, báo cáo tình hình cho nàng.
Tử Nhược Yên nhẹ nhàng gật đầu, biểu thị rằng nàng đã biết.
Nàng nhìn những bóng người lơ lửng phía xa giữa không trung, trên mặt nàng lộ ra vẻ đùa cợt, cười nhạo: "Xem ra, bọn họ không che giấu chút nào."