“Khu vực đặc biệt chỉ có một cửa ra vào, bọn họ tự mình tới, chỉ cần canh giữ ở cửa, dựa vào tu vi mạnh mẽ sẽ càng thêm không chút sơ hở mới đúng.”
“Tiến vào trong khu vực, phong ấn tu vi cảnh giới ngược lại sẽ có nguy hiểm không ngờ tới.”
“Tương tự như lúc ngươi và ta chém giết nhau ở bên ngoài khu vực đặc biệt thì ta có thể treo ngươi lên đánh, nhưng ở trong này, ngược lại chúng ta có thể đánh ngang tay.”
Tử Nhược Yên xoay người, nhìn về không trung phương xa, nổi lên suy nghĩ.
Nếu là chuyện khác thì nàng không tin, nhưng liên quan tới phương diện đánh đấm chém giết, Lạc Nữ Ái vẫn đáng giá tin cậy.
“Dựa theo cách nói của vị Lạc bệ hạ này, rõ ràng hai người Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ có mưu đồ khác.” Chung Dương Minh bên cạnh cũng rất tán thành.
Ông vừa nói vừa nhìn về không trung nơi xa: “Chỉ là không biết rốt cuộc bọn chúng có mưu đồ gì.”
“Thần cả gan suy đoán, chỉ e kế hoạch của đối phương không đơn thuần là quốc vận.”
Tử Nhược Yên cúi đầu nhìn ngọc tỉ trấn quốc lơ lửng trong lòng bàn tay, nhẹ giọng thì thào: “Không đơn thuần là quốc vận ư?”
“Căn cứ vào nội dung tình báo trước mắt mà bọn ta biết được, quả thực mưu đồ lần này chính là vì quốc vận Đế hoàng chính thống này.” Lão Nhất bên cạnh chậm rãi nói.
Thế lực tam phương lập nên hoàng triều ảo.
Dựa trên quy tắc, việc gửi tặng tài nguyên và nhân khẩu để tăng cường quốc lực của hoàng triều Đại Viêm Hư Giả và hội tụ khí vận này được thực hiện rành mạch hợp lẽ.
Đợi đến thời điểm chia cắt quốc vận, quốc vận hội tụ này sẽ tự động phân chia theo cống hiến của mỗi bên.
Cho nên trước lúc ẩn thân, tam phương đều là tranh nhau tìm mọi biện pháp hợp lý để trợ giúp hoàng triều Đại Viêm.
Công lao càng lớn, cống hiến càng nhiều, tất nhiên quốc vận được phân chia sẽ càng thêm dồi dào.
“Bệ hạ có thể cảm nhận được Thân Vương không?” Lúc này, Chung Dương Minh do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi.
Nhắc đến Tiêu Thiên, biểu cảm của Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái đều là có chút biến hóa.
Tử Nhược Yên nhắm hai mắt lại, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Không được, chỉ có thể cảm nhận vòng nô lệ vẫn còn đó, cho thấy Tiêu lang quân còn sống, nhưng không cảm nhận được vị trí, nói rõ hắn ở cách chúng ta quá xa.”
“Có thể bình an vô sự là được rồi.” Lạc Nữ Ái vỗ vai Tử Nhược Yên, ra hiệu nàng không cần lo lắng: “Đợi đến khi giải quyết xong chuyện nơi đây, bản Đế sử dụng lực lượng của Nguyên Thủy ma quốc, nhất định có thể tìm được Tiêu ca ca.”
Tử Nhược Yên thấy nét mặt cô đơn của thấy Chung Dương Minh bèn trấn an đối phương: “Ngược lại là không ngờ tình cảm giữa các ngươi tốt như vậy, không cần lo lắng, hắn cát nhân tự có thiên tướng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Bệ hạ, ta hiểu rõ.” Chung Dương Minh gật nhẹ đầu, ánh mắt có chút kỳ quái.
Lo lắng Tiêu Thiên xảy ra chuyện à?
Ông cũng không lo việc này, đoán chừng hai vị Nữ Đế trước mắt này đã hơi hiểu lầm về chiến lực chân chính của Thân Vương rồi.
Thế giới giới vực thể tu?
Tuy ông không rõ lắm, cũng chưa từng gặp qua, nhưng thể tu tuyệt đối không thể nào biến thái như Thân Vương đâu.
Điều làm Chung Dương Minh buồn bã chính là tại sao lâu vậy rồi mà Tiêu Thiên vẫn chưa về.
Nếu có Thân Vương ở đây, mọi vấn đề đều có thể giải quyết dễ như trở bàn tay.
Hoàng đế được phong là hùng chủ* trong đế quốc Đông Viêm? Các chủ mạnh nhất từ xưa tới nay của Thiên Cơ các?
*vị vua có tài trí và mưu lược kiệt xuất
*vị vua có tài trí và mưu lược kiệt xuất
E rằng lúc đối diện đều bị Thân Vương giải quyết bằng một quyền.
“Thân Vương đại nhân à, cuối cùng hiện tại ngài đang ở đâu thế!” Chung Dương Minh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong lòng than vãn.
Trong hư không.
“Cha, chúng ta có cần quay lại không ạ?” Tiêu Ngư Nhi ngồi trên vai Tiêu Thiên, chỉ vào khe nứt trước mắt rồi quay đầu hỏi Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên nhìn khe nứt không gian quen thuộc trước mặt, khóe miệng co giật.
Thế này làm sao đây, mọi thứ trong hư không đều tối đen như mực, căn bản là không tìm thấy đường mà.
“Tiêu đại nhân có thể gắng sức đi thêm vài vòng nữa được không?” Lúc này, Long Khâu Đạo thận trọng mở miệng: “Dường như ta có thể liên kết đại khái được vùng hư không này với tuyến đường trong trí nhớ.”
Tiêu Thiên nhìn Long Khâu Đạo đầy bất ngờ: “Đen sì thế này, sao ngươi nhớ tuyến đường được?”
“Này... xem như chút bản lĩnh nhỏ của ta đi, lúc trước chính là nhờ vào cảm nhận không gian nhạy bén và khả năng tìm đường chuẩn nên lão Nhân Hoàng mới thời thời khắc khắc đưa ta theo bên người.” Long Khâu Đạo nhỏ giọng nói.
Tiêu Thiên chợt hiểu rõ, nhìn Long Khâu Đạo: “Ngươi thế mà mắng lão Nhân Hoàng.”
“Hả?” Sắc mặt Long Khâu Đạo cứng đờ, ông mắng lão Nhân Hoàng lúc nào? Sao bản thân lại không biết.
Tiêu Ngư Nhi ngồi trên vai Tiêu Thiên, quơ bàn chân nhỏ chỉ vào Long Khâu Đạo: “Không phải lời vừa rồi của ngươi đang mắng lão Nhân Hoàng là dân mù đường, nên mới đưa ngươi theo bên người đó à?”