Mở ra một chút, hắn nghe âm thanh để xác định vị trí.
Đừng để đến lúc đó lại đi nhầm chỗ, hoặc tìm nhầm người, vậy thì ngượng ngùng rồi.
Tiêu Thiên dựa theo tin tức lấy được từ chỗ Lưu Ngạo Thiên, hắn tập trung lắng nghe động tĩnh của hoàng triều Đông Viêm ở đằng xa, phóng tầm mắt cực xa để quan sát tình hình.
Sau đó, sắc mặt của hắn vô cùng kỳ lạ.
Tiêu Thiên cũng không nói gì, chỉ im lặng mà nhìn như vậy, giống như đang tìm thứ gì đó.
Tiểu Ngư Nhi nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Thiên thì lắc lư cái đầu nhỏ, bay đến trước mặt đối phương: “Cha, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Đúng là có chút chuyện.” Tiêu Thiên khẽ lẩm bẩm, hắn nhảy lên không trung, dẫn theo Tiêu Ngư Nhi và Long Khâu Đạo xông về phía hoàng thành đế quốc Đông Viêm.
Khi Tiêu Thiên bước vào vực Song Cực, dưới sự chỉ dẫn của Long Khâu Đạo, bọn họ trực tiếp đáp xuống chỗ cách hoàng thành không xa.
Cho dù Tiêu Thiên không tăng tốc nhưng hắn vẫn đến chỗ vùng trời hoàng thành trong nháy mắt.
“Woa, thành trì này lớn quá đi.” Tiêu Ngư Nhi bay bên cạnh Tiêu Thiên há hốc mồm, sự khó hiểu tràn ngập trong đôi mắt: “Vì sao lại không có người nào cả?”
“Thành trống?” Long Khâu Đạo từ trên cao nhìn xuống, ông nhíu chặt mày.
Quá bất thường rồi.
“Không có người nào trong hoàng thành cả.” Tiêu Thiên chậm rãi từ trên không trung đáp xuống con đường trong hoàng thành.
Tiêu Ngư Nhi cũng bay xuống bên cạnh hắn.
Long Khâu Đạo cũng đáp xuống mặt đất, đi bên cạnh Tiêu Thiên và quan sát bốn phía xung quanh.
Một bầu không khí kỳ lạ lan rộng khắp hoàng thành. Thành trì rộng lớn giống như tử thành, trống rỗng đến mức không có bất cứ chuyển động nào, yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Cả hai bên của các con đường trong hoàng thành đều hơi lộn xộn, giống như đã từng xuất hiện tình trạng vật lộn giằng co ở đây.
“Có lẽ người trong hoàng thành Đại Viêm đã bị thứ gì ở phía trên hút đi rồi, bách tính đã nắm lấy thứ này thứ kia trong lúc hoảng loạn.”
“Nhưng mà sức mạnh của thứ hút bách tính đi ở trên không trung quá lớn, bách tính hoàn toàn không thể nắm giữ được.”
Tiêu Thiên nhìn thấy rất nhiều đồ vật ở xung quanh đều có dấu hiệu rơi từ trên cao xuống và bị hỏng, cũng như những vết xước trên một số bức tường và tay cầm bằng gỗ, hắn có thể đơn giản suy đoán ra tình huống lúc đó.
Hắn bước đến quầy bán đồ ăn vặt ven đường, không còn lửa trên bếp lò đơn giản kia, khi hắn mở nắp nồi ra thì thấy đồ ăn bên trong đen thui, đã bị cháy cạn nước từ lâu rồi.
“Có vẻ như chuyện này xảy ra rất đột ngột.” Long Khư Đạo nhìn cái nồi bị cháy khô, thấp giọng nói: “Đột nhiên xuất hiện, không có dấu hiệu báo trước nào, cứ thế mà trực tiếp bắt bách tính đi.”
Nói đến chỗ này, Long Khâu Đạo nhắm mắt lại, hắn cảm nhận xung quanh rồi mở miệng nói: “Ta thân là người trấn thủ di tích Thánh Long, chưởng quản trận pháp, cho nên hiểu rất rõ về phương diện này.”
“Ta vừa mới kiểm tra xung quanh, phát hiện trận pháp bảo vệ hoành thành vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị hư hại.”
“Nhưng có người đã chủ động đóng trận pháp này.”
Tiêu Thiên vừa đi trên đường vừa nghe Long Khâu Đạo phân tích, hắn đột nhiên dừng bước, cúi người nhặt một viên kẹo hồ lô trên mặt đất lên.
Còn có nhưng dấu răng nho nhỏ trên đó.
“Chúng ta đến những nơi khác xem thử đi.” Tiêu Thiên đang nói đột nhiên bay lên trời, hắn dẫn Tiêu Ngư Nhi và Long Khâu Đạo tuần tra toàn bộ đế quốc Đông Viêm ở vực Song Cực.
Tốc độ của Tiêu Thiên nhanh đến mức nào?
Không mất nhiều thời gian, Tiêu Thiên đã đi khắp đế quốc Đông Viêm rộng lớn.
Nhưng sau khi đi một vòng, tình hình càng khiến bọn hắn kinh ngạc hơn.
Các thành lớn ở đế quốc Đông Viêm cũng giống như hoàng thành, hoàn toàn không có bóng người.
Còn ở những thành nhỏ, những người biến mất đều là quan viên và hào môn đại tộc, cùng với một số thanh niên cường tráng.
Bách tính ở những thôn trấn vẫn còn, bọn họ vẫn sống như thường ngày, giống như không có gì khác biệt.
“Cha ơi, nơi này kỳ lạ quá.” Tiêu Ngư Nhi bay bên cạnh Tiêu Thiên, lẩm bẩm thành tiếng: “Tại sao có nhiều người biến mất như vậy, hình như bọn họ đều đã bị bắt đi cả rồi.”
Tiêu Thiên lại cười nhẹ hai tiếng: “Thật thú vị, Lưu Ngạo Thiên nhất định không ngờ rằng, bách tính mà ông ta không tiếc hy sinh cả tính mạng để bảo vệ đều đã biến mất hết rồi.”
Nói đến đây, Tiêu Thiên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hắn đột ngột đổi hướng, xông về phía Thiên Cơ các.
Phạm vi thế lực mà Thiên Cơ các kiểm soát nằm ở rìa đế quốc Đông Viêm.
Không mất nhiều thời gian, dựa theo thông tin mà Lưu Ngạo Thiên cung cấp, Tiêu Thiên đã đến được tổng bộ của Thiên Cơ Các.
Tổng bộ Thiên Cơ các cũng nằm trên đỉnh núi, quần thể kiến trúc sừng sững điểm xuyết dãy núi trùng điệp này.
Dưới núi, từng tòa thành trì của Thiên Cơ các, rộng lớn tráng lệ.
Có thể thấy được, thế lực ngang ngửa đế quốc Đông Viêm này có căn cơ như thế nào.