“Nơi này là Đại Viêm của trẫm, những người này đều là con dân của trẫm, nếu các ngươi muốn tổn thương bọn họ dù chỉ một chút...”
Tử Nhược Yên đang nói bỗng siết chặt cự kiếm tỏa ra ánh sáng vàng, chỉ thẳng mũi kiếm về phía bên ngoài thành.
“Thì phải bước qua xác của trẫm!”
Trong hoàng thành, tất cả bách tính đều đỏ mặt, quỳ xuống đất cung kính hành lễ.
“Tham kiến bệ hạ!”
“Bệ hạ!!”
Hết người này đến người khác quỳ xuống đất hành lễ, trong lòng không ngừng cầu phúc.
Lạc Nữ Ái đã đến cổng thành phía bắc, ngọn lửa màu tím trên chiếc áo khoác đen bó sát của nàng bắt đầu bùng cháy.
Khi ngọn lửa bùng cháy, từng bộ phận màu đen của khải giáp xuất hiện, bao trùm lấy thân thể của nàng.
Tách!
Lạc Nữ Ái mặc chiến hài màu đen tiến lên một bước, chỉ vào Tử Nhược Yên trên không trung và nói với nữ thân vệ bên cạnh: “Nhìn thấy chưa, không hổ là nữ nhân trong lòng của nam nhân ta nhìn trúng, hừ!”
Ba người nữ thân vệ nhìn lẫn nhau.
Nữ Đế đại nhân của ta, ngài nói ra lời kỳ lạ gì vậy, chuyện này có gì đáng để kiêu ngạo chứ?
“Quy tắc cũ, Tử màn thầu ngoài mặt dụ địch, sau đó ta sẽ nhân cơ hội ra tay.” Lưỡi hái đen trong tay Lạc Nữ Ái nhanh chóng xoay tròn, cuối cùng nàng chộp lấy để ở sau lưng, nhìn về bầu trời phía xa.
Bên kia, cho dù là Đông Phương Cao Huyền, hay là Chu Thiên Cơ.
Đều đã chắp hai tay sau lưng, lơ lửng giữa không trung.
Không chỉ như vậy, cho dù là đế quốc Đông Viêm hay là Thiên Cơ các thì những người có sức chiến đấu mạnh mẽ của bọn họ đều đang đứng thẳng lơ lửng, đối diện với Tử Nhược Yên trên không trung.
Đại chiến, sắp nổ ra.
Bầu không khí căng thẳng cứ như vậy mà vô thức lan rộng trong khoảng một khắc.
Cho dù là Đông Phương Huyền Cao, hay là Chu Thiên Cơ, đều đứng bất động, hoàn toàn không ra lệnh cho thuộc hạ ra tay.
Người của đế quốc Đông Viêm và các đệ tử của Thiên Cơ các đều cảm thấy khó hiểu mà quay đầu lại, nhìn hoàng đế và các chủ của mình.
Sao vẫn chưa hạ lệnh ra tay?
Không phải bọn họ đến đây để cướp quốc vận sao?
Ngọc tỉ trấn quốc kia đã dung nhập vào trong cơ thể Tử Nhược Yên, không ra tay giết nàng ta thì sao mà đoạt được?
Thế mà cả Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ đều đứng bất động như trước.
Hai người thậm chí còn không thèm nhìn Tử Nhược Yên ở phía đối diện, mà....
Vẫn luôn nhìn chằm chằm dãy núi Thanh Viêm!
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, vực Song Cực.
Ầm!
Cùng với âm thanh lanh lảnh vang lên, bức tường của thế giới giới vực trực tiếp bị đụng vỡ.
Một bóng người giống như sao băng đột nhiên từ trên trời rơi xuống, đáp xuống trên đỉnh núi.
“Nơi này, chính là vực Song Cực à.”
Tiêu Thiên đáp xuống đỉnh núi, hắn nhìn trái nhìn phải, cảm nhận môi trường khác biệt và tấm tắc cảm thán.
Thế giới giới vực hoàn chỉnh, thật sự không giống với bên trong khu vực đặc thù của vực Nam Hoang.
Lúc trước ở hoàng triều Đại Viêm, Tiêu Thiên có thể cảm nhận rõ ràng áp lực nhất định giữa trời và đất.
Mặc dù loại áp lực này hoàn toàn không có tác dụng với hắn.
Nhưng mà, nó lại giúp Tiêu Thiên khống chế cơ thể theo bản năng, giảm thiểu hấp thụ sức mạnh trời đất.
Nếu không làm vậy, dựa theo lời nói của hệ thống Vượng Tài.
Với sức mạnh của cơ thể Tiêu Thiên, nếu hắn hấp thụ không một cách không kiểm soát, sẽ trực tiếp khiến toàn bộ vực Nam Hoang sụp đổ vỡ nát.
Vực Song Cực, rõ ràng không giống với vực Nam Hoang.
Tiêu Thiên bước vào nơi này, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, sức mạnh trời đất ở đây mạnh hơn vực Nam Hoang rất nhiều, linh khí cũng đậm đặc hơn.
Còn chuyện cơ thể hắn hấp thu sức mạnh trời đất, cũng hoàn toàn khác với tình huống trong hư không.
Sức mạnh trong hư không càng hung bạo hơn, còn nơi này thì càng mềm mỏng hơi.
Đồng thời, tỷ lệ giữ sức mạnh bá đạo và dịu dàng ở trong hư không là 50 - 50.
Còn ở trong vực Song Cực, sức mạnh dịu dàng chiếm hơn chín phần, còn sức mạnh bá đạo kia thì chỉ chiếm khoảng một phần.
“Khả năng phân biệt đường của ông không tệ đâu.” Tiêu Thiên vừa vận động cơ thể vừa nhìn Long Khâu Đạo ở bên cạnh.
Hắn chỉ dẫn đối phương vòng quanh hư không mấy vòng, vậy mà thật sự đã tìm được nơi này.
Sau khi đến vực Song Cực, muốn về lại vực Nam Hoang thì rất thuận tiện.
“Đa tạ Tiêu đại nhân khen ngợi.” Long Khâu Đạo cúi thấp đầu, tư thái thấp hèn, “Có thể giúp được ngài là sự vinh hạnh của Tiểu Long.”
Bây giờ ông hoàn toàn hiểu được cách ở chung với vị gia này.
Chỉ cần giúp hắn làm việc thật tốt, khiến đối phương vui vẻ là được.
Tiêu Ngư Nhi ngồi trên bả vai Tiêu Thiên bay lên, nghiêng đầu hỏi: “Cha, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Đến đế quốc Đông Viêm, tâm tình với vị hoàng đế kia.” Tiêu Thiên khẽ cười, hắn mở năm giác quan của bản thân ra một chút.
Bình thường hắn phong tỏa hoàn toàn năm giác quan, tránh việc bản thân quá mạnh mẽ mà tiếp nhận quá nhiều tin tức vô dụng.