Mà chủ nhà cho bách tính này vào nhà nghỉ ngơi, chỉ có một yêu cầu rất đơn giản, đó chính là dâng hương cho Nữ Đế Đại Viêm và Thân Vương Đại Viêm.
Viện phúc lợi trong hoàng thành thì lại tiếp nhận rất nhiều người già, phụ nữ và trẻ em, để bọn họ có một nơi để nghỉ ngơi.
Sau khi đến viện phúc lợi, những người này vô cùng tự giác đi dâng hương và bái lạy Thân Vương Tiêu Thiên.
Nhưng mà trong lúc kính cẩn dâng hương, bách tính lại phát hiện có vài sự khác biệt về danh hiệu của Tiêu Thiên.
Bách tính ở bên ngoài hoàng thành gọi Tiêu Thiên bằng nhiều danh hiệu khác nhau nhưng chỉ có vài danh hiệu thường gặp.
Bọn họ đều gọi Tiêu Thiên là “Chí Thiện Nhân Vương”, “Nhân Thiện Tiêu Vương”...
Cuối cùng khi đến hoàng thành, bọn họ mới biết bách tính ở đây gọi Tiêu Thiên bằng những danh hiệu khác.
Nhập gia tùy tục, bọn họ dần dần thay đổi cách gọi Tiêu Thiên, cũng gọi hắn là Chí Thiện Nhuyễn Phạn Thiên Tôn.
Đáng thương cho Tiêu Thiên, hắn vẫn tìm đường về nhà trong hư không tối tăm.
Hắn hoàn toàn không nghĩ đến, bách tính trong hoàng thành lại nhiệt tình giúp mình “đổi tên” như vậy.
Nhưng bầu không khí của toàn bộ hoàng thành vẫn vô cùng căng thẳng.
Trong hoàng cung.
Ánh sáng vàng lạnh lẽo đột nhiên bay ngang qua bầu trời, đến vùng trên cổng phía bắc của hoàng thành.
Lúc này, Tử Nhược Yên đang mặc bộ kim giáp, tay cầm cự kiếm màu vàng, đội mũ giáp vàng, mái tóc đuôi ngựa được buộc cao bay ra từ phía sau mũ giáp.
Vào khoảnh khắc nàng xuất hiện, Kim Long đang bay lượn trên vùng trời hoàng thành bắt đầu uốn lượn xung quanh nàng.
Kim Long khổng lồ ngày càng nhỏ lại nhưng cũng trở nên rắn chắc hơn, ngọc tỉ trấn quốc cũng lơ lửng ở một bên, tỏa sáng rực rỡ.
Quốc vận, đang không ngừng ngưng tụ chín muồi.
Bách tính ở dưới hoàng thành đều ngẩng đầu lên, nhìn hoàng đế bệ hạ của bọn họ.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Nữ Đế xuất hiện trong những ngày gần đây.
“Những ngày gần đây, có lẽ các ngươi đã nghe thấy rất nhiều tin đồn và biết không ít tin tức.” Tử Nhược Yên ở trên không trung cúi đầu nhìn bách tính, chậm rãi lên tiếng.
Bách tính trong hoàng thành đều siết chặt nắm tay, căng thẳng nhìn Tử Nhược Yên ở phía trên.
“Bây giờ trẫm có thể nói cho các ngươi biết, tất cả những chuyện đó đều là thật”
Lời nói của Tử Nhược Yên lập tức khiến cả hoàng thành náo động, âm thanh huyên náo vang vọng khắp bầu trời trong nháy mắt.
Nhưng chẳng mấy chốc, giọng nói của Tử Nhược Yên lại vang lên, đè sự huyên náo đó xuống.
“Trẫm biết các ngươi rất hoảng hốt, rất hoang mang, thậm chí còn rất sợ hãi.”
“Thật đáng tiếc, trẫm cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.”
“Đúng vậy, tất cả những gì chúng ta đã trải qua đều là giả nhưng khi sự thật đến, chúng ta lại trở thành những con cá nằm ở trên thớt, không biết sẽ sống hay chết.”
“Đương nhiên chúng ta không cam lòng, sẽ phẫn nộ thậm chí là sợ hãi.”
Cả hoàng thành dần dần trở nên yên tĩnh, bất cứ bách tính nào cũng đang im lặng nhìn Tử Nhược Yên ở trên không, sắc mặt của bọn họ vô cùng phức tạp.
“Trẫm thật sự không thể nào bảo đảm các ngươi sẽ bình an vô sự, không thể nào xác định được liệu Đại Viêm có thể chiến thắng hay không.” Trên không trung, Tử Nhược Yên hít sâu một hơi, nhìn bách tính trong hoàng thành và chậm rãi nói.
Bách tính cũng tỏ vẻ bi thương, lúc trước bọn họ vẫn luôn được nữ đế Đại Viêm che chở.
Đại Viêm, chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lần này, bệ hạ thật sự không thể nào chống đỡ được sao?
“Nhưng mà...” Tử Nhược Yên ở trên không lại mở miệng, khiến bách tính tiếp tục nhìn nàng.
“Trẫm có thể bảo đảm một chuyện!” Giọng nói của Tử Nhược Yên dần dần cao hơn, trịnh trọng uy nghiêm, “Nếu như chết, trẫm tuyệt đối chính là người đầu tiên!”
“Tiên Hoàng vì Đại Viêm mà phẫn nộ phản kháng, bây giờ tung tích không rõ.”
“Hai vị hoàng huynh của trẫm vì Đại Viêm mà hi sinh tính mạng của chính mình.”
“Trẫm, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt phụ thân huynh trưởng.”
“Các ngươi biết không, Thân Vương mà các ngươi yêu mến đã từng nói một chuyện với trẫm.”
“Ở quê hương của hắn, cũng có một hoàng triều cốt khí mạnh mẽ.”
“Có một câu nói của hắn lúc đó vẫn luôn đọng lại trong trái tim trẫm.”
“Thiên tử bảo vệ biên giới, quân vương chết vì xã tắc!!”
Ầm!!
Thiên địa chấn động, Kim Long lập tức chui vào bên trong trấn quốc ngọc tỉ.
Cơ thể Tử Nhược Yên chậm rãi tỏa ra ánh sáng vàng, tu vi ngay lập tức tăng đến Thánh cảnh thập giai đỉnh phong.
Quốc vận ngưng tụ, phôi ngọc Tiên Thiên hoàn toàn chín muồi.
Ngọc tỉ trấn quốc lập tức dung nhập vào cơ thể Tử Nhược Yên, hàn khí màu vàng lạnh như băng cũng hiện ra.
Viên băng tinh màu vàng rực rỡ như vảy rồng, dần dần bò lên bộ giáp vàng trên người Tử Nhược Yên, bao trùm lên nó.
Nữ Đế mặc kim giáp lạnh lẽo chậm rãi tỏa ra một lớp hàn khí màu vàng, môi đỏ hơi nhếch lên, hơi thở khiến một mảnh sương lạnh bị đông lại bay khắp nơi.