Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 202 - Chương 202. Phá Vỡ Cực Hạn Thể Tu

Chương 202. Phá vỡ cực hạn thể tu Chương 202. Phá vỡ cực hạn thể tu

Nhân số của thể tu đang không ngừng tăng nhanh, cục diện chiến tranh cũng ngày càng trắc trở.

"Bọn họ đều là thể tu của vực Bá Thể thế giới giới vực hạ vị." Chu Nhất Tâm lùi về phía sau, sắc mặt ngưng trọng: "Thể tu của Bá Thể tông đều là mãng phu, đầu óc toàn cơ bắp, là người khó chơi."

"Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ, rốt cuộc đã thuyết phục đám đầu gỗ này như thế nào vậy?"

Lưu Ngạo Thế đã mỏi mệt không chịu nổi, biểu cảm nghiêm túc nhìn về phía trước cách đó không xa.

"Tông chủ Nguyên Bá của Bá Thể tông vẫn chưa ra tay đó." Giọng điệu của Lưu Ngạo Thế trầm trọng, trong sắc mặt còn tràn đầy sầu lo.

Phía bên kia, không biết từ lúc nào, bên cạnh Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ đã xuất hiện một lão giả cao hơn ba mét.

Lão giả có đầu đinh trắng bóng, ôm hai cánh tay đứng giữa không trung, cơ bắp toàn thân giống như là muốn nứt ra, kéo căng áo bào đen rộng thùng thình.

Chỉ với thể hình đáng sợ đó cũng đã nói cho người khác biết trong cơ thể của lão rốt cuộc ẩn chứa lực lượng đáng sợ như thế nào.

"Chỉ là, phía bên chúng ta cũng có một chiến lực rất đáng sợ." Chu Nhất Tâm lẩm bẩm lên tiếng, hàng lông mày giật mạnh, nhìn về bầu trời cách đó không xa.

Bên kia, nữ nhân có vóc người cao gầy, toàn thân bị giáp đen bao trùm, đang cười tùy ý.

Mang theo cự liêm có liệt diễm màu tím lượn lờ, gặt lấy tồn tại thể tu tiếp cận nàng.

Có thể nói thể tu vô địch ở Thánh cảnh thập giai, đầu tiên là có điều kiện ngang nhau.

Đụng phải cuồng nhân chiến tranh như Lạc Nữ Ái, ma đế một đời, loại này gọi là vô địch.

Vốn không thành lập.

"Ha ha ha, chỉ chút bản lĩnh này thôi à?" Giọng nói của Lạc Nữ Ái vang lên, ba thể tu bên cạnh nàng chợt ôm lấy cổ họng lùi lại, trong ánh mắt còn mang theo chút sợ hãi.

Tử Nhược Yên ở phía sau nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng cũng co giật.

Vốn là hai người họ kề vai chiến đấu, cũng rất hợp phách.

Nhưng cứ đánh cứ đánh, Lạc Nữ Ái đã bắt đầu phát cuồng, xông giết về phía đám người, đồng thời chiến lực ngày càng mãnh liệt.

Đến phía sau, là cảnh tượng một người đuổi theo mười mấy người cuồng chém, không ngăn cản được.

Cũng nhờ Lạc Nữ Ái đại phát thần uy, khiến áp lực phía bên bọn họ giảm thiểu rất nhiều.

Nhưng...

"Cứ tiếp tục như vậy, sẽ không kiên trì được lâu." Tử Nhược Yên bổ một kiếm đến thể tu trước mặt, ngắm nhìn Lạc Nữ Ái.

Giao thủ nhiều lần như vậy, nàng cũng đã nhìn ra Lạc Nữ Ái đã bắt đầu mệt.

Đối phương đang phát cuồng, quả thật có chiến lực đáng sợ nhưng tiêu hao cũng hết sức kinh người.

Cục diện trong khoảng thời gian ngắn cũng là giằng co không nghỉ.

"Xem ra lão phu phải ra tay rồi." Nguyên Bá buông hai tay ra, chợt nắm chặt song quyền, cơ bắp vốn đã bành trướng đến mức đáng sợ bỗng nhiên kéo căng.

Nguyên Bá vặn cổ, nhìn về phía Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ bên cạnh: "Đừng quên lời hứa của các ngươi."

"Định ra khế ước thì không được vi phạm, cứ việc yên tâm, Nguyên tông chủ." Chu Thiên Cơ ở bên cạnh giải thích, rồi nhìn về phía Nguyên Bá: “Chuyện thành, đối với các ngươi, đối với bọn ta, đều là có lợi."

"Ừm!" Nguyên Bá nhìn sâu vào hai người đó, rồi quay đầu lại nhìn về phía Nữ Đế Đại Viêm đang chém giết ở phía trước, bộc phát tốc độ ầm ầm.

Đùng!

Không khí nổ tung, dường như là trong nháy mắt, Nguyên Bá đã vọt tới trước mặt Tử Nhược Yên.

Tử Nhược Yên vừa chém lùi một kẻ địch, chợt phát hiện bản thân bị một bóng mờ bao phủ.

Nàng ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy lão giả đáng sợ có râu tóc bạc phơ, giáng xuống trước mặt.

Thể phách kinh khủng đó mang đến cảm giác áp bách cực kỳ trầm trọng.

"Tiểu cô nương, lão phu cũng là vì tông môn, mong tha thứ, mời đi chết đi." Nguyên Bá dứt lời, huyết quản gân xanh trên hai cánh tay lão nổi lên.

Linh khí không bằng người tu hành bình thường phóng ra, nở rộ vầng sáng, mà nội liễm ở thể nội, huyết khí bắt đầu khởi động.

Cơ bắp lần nữa bành trướng, mà một quyền bá đạo này đập về phía của Tử Nhược Yên.

Đồng tử của Tử Nhược Yên co rút lại, linh khí Đế Hoàng trong cơ thể lập tức bộc phát, hàn ý nghiêm nghị, hóa thành vô số trường kiếm băng, lơ lửng bốn phía giữa không trung.

Vụt! Vụt! Vụt!

Kiếm băng nện lên trên người Nguyên Bá nhưng chỉ là đâm ra vết máu rất nhỏ, sau đó nhanh chóng khép lại.

Tuy không làm tổn thương đến gốc rễ của đối phương nhưng cũng được xem là kéo dài thời cơ cho lão ra tay.

Tử Nhược Yên nhân cơ hội giơ cự kiếm lên, chuyển thủ thành công.

Kiếm khí tung hoành, linh khí màu vàng kim băng hàn hóa thành trường long sương lạnh, gào thét qua đó.

"Một kiếm không tồi." Ánh mắt của Nguyên Bá ngưng lại, nện xuống một quyền, không tránh không nhường, va chạm mạnh hơn trường long sương lạnh đó.

"Đáng tiếc, tiểu cô nương, ngươi quá trẻ tuổi, nội tình quá cạn!"

Răng rắc!

Trường long hàn băng vỡ nát, một quyền này đã đánh lên phía trên cự kiếm.

Bình Luận (0)
Comment