Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 203 - Chương 203. Phá Vỡ Cực Hạn Thể Tu 2

Chương 203. Phá vỡ cực hạn thể tu 2 Chương 203. Phá vỡ cực hạn thể tu 2

Trường kiếm trong tay Tử Nhược Yên chợt nứt vỡ, khôi phục lại kích cỡ của bội kiếm, từ không trung rơi xuống mặt đất.

Soạt!

Nguyên Bá được thế không buông tha, đuổi theo Tử Nhược Yên đang rơi xuống, hung hăng đạp tới một cước lăng không mạnh mẽ.

Ngay lúc một cước bá đạo này gần đánh vào người Tử Nhược Yên thì Lạc Nữ Ái đột ngột hiện lên.

"Lão già kia!" Khoảnh khắc Lạc Nữ Ái xuất hiện, huy động cự liêm, bổ về phía chân của Nguyên Bá.

Nhưng ai ngờ Nguyên Bá lại để lại lực.

Bóng dáng đột nhiên dừng lại, xoay người đổi phương hướng, tránh một liêm này.

Nguyên Bá còn mượn thế xoay người này, một chân khác phá không, bắn ra lực đạo đáng sợ.

Sắc mặt của Lạc Nữ Ái trầm xuống, không kịp nhấc cự liêm trong tay lên, chỉ có thể nhấc chân va chạm với Nguyên Bá.

Bịch!!!

Hai chân va chạm, Lạc Nữ Ái hừ lạnh một tiếng, bị lực đạo chấn động, đánh bay ra ngoài.

Tử Nhược Yên hơi ổn định lại cơ thể, bật người điều chỉnh phương hướng, đón lấy Lạc Nữ Ái đang rơi xuống.

Hai nữ nhân lăn lộn trên không, hung hăng đập vào cửa thành bắc của hoàng thành phía dưới.

Đùng!

Mặt đất sụp đổ như bị sao chổi va phải, bụi mù nổi lên như sóng nước quét sạch bốn phía.

Rất nhanh, sương mù tản ra, lộ ra bóng dáng của hai nữ nhân ở bên trong.

Tử Nhược Yên đỡ lấy Lạc Nữ Ái đứng dậy, tức giận: "Tại sao ngươi không mặc cho lão công kích rồi ra tay từ phía sau, hà tất phải chặn đòn này?"

"Thời gian tu luyện thể phách của lão già này rất lâu, ngươi trúng một cước, không chết thì cũng tàn phế, không đỡ cũng phải đỡ." Lạc Nữ Ái chống lên trên người Tử Nhược Yên, ngẩng đầu chán nản, nhìn về lão giả lạnh lùng nhìn về bên này.

"Lão già này là thể thánh, trong thể tu Thánh cảnh thập giai là tồn tại đã đánh vỡ cực hạn."

"Nếu như ở ngoại giới, tất nhiên bổn đế có thể vặn cổ của lão, đáng tiếc ở nơi này thì phiền phức rồi."

Tử Nhược Yên hít thở sâu, siết chặt trường kiếm trong tay, rót vào linh khí Đế Hoàng, lần nữa hóa thành cự kiếm: "Không được, ngươi tìm cơ hội trốn đi, ra khỏi giới vực đặc thù này thì bọn họ sẽ không có cách nào với ngươi."

"Hiện tại đã không còn cơ hội trốn nữa, có lẽ đối phương đã cho người niêm phong lối ra vào rồi." Lạc Nữ Ái lắc đầu, dùng cự liêm màu đen chống đỡ lấy bản thân.

"Huống hồ, bổn đế sẽ không trốn đâu!" Lạc Nữ Ái cảm nhận được đau đớn xương đùi nứt, có tí vui vẻ, cười: "Bổn đế muốn nghiền nát xương cốt của lão già chết tiệt này!"

Rầm! Rầm! Rầm!

Giữa không trung, một bóng vàng và một bóng tím điên cuồng va chạm với Nguyên Bá.

Kình khí khủng bố kích động xung quanh, khiến người và thể tu khác không thể tới gần mảy may.

Phụt!

Tử Nhược Yên phun ra một búng máu tươi, lần thứ hai bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống mảnh đất ngay cửa hoàng thành.

Đá vụn và bụi bặm mù mịt, Tử Nhược Yên chống đầu gối loạng choạng đứng lên, kéo mũ giáp xuống, nhổ một bãi nước miếng xen lẫn máu xuống đất.

Tóc vàng mượt mà tung bay theo gió, bàn tay nắm kiếm của Tử Nhược Yên run lên khe khẽ, gần như không thể nắm chắc.

Có vẻ cổ tay của nàng bị đánh nát rồi.

Vụt…

Lại một tiếng xé gió truyền đến, nện ra một hố lớn cạnh người Tử Nhược Yên.

Theo đó là Lạc Nữ Ái tức giận bò ra khỏi hố, chống liêm màu đen tự đứng dậy: "Lão đầu chết tiệt, phiền kinh lên được!"

"Đánh mãi không chết!"

Nguyên Bá vẫn đang lơ lửng trên bầu trời cách đó không xa. Ông vươn tay kéo áo bào cháy đen xuống, lộ ra cơ thể chi chít sẹo.

Trên cơ thể cứng rắn như sắt thép là dấu vết dữ tợn đáng sợ, như thể đang nói cho người bên ngoài Nguyên Bá phải trải qua chiến đấu và chém giết kịch liệt thế nào suốt bao năm qua mới có được thực lực hôm nay.

Rầm! Rầm! Rầm!

Từng bóng người bị ném bay tới, rơi xuống cách Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái không xa.

Ba nữ thân vệ máu me be bét, thương tích dày đặc.

Lưu Ngạo Thế từng diễn thừa tướng ở hoàng triều Đại Hàn ảo và tứ đại Kim Cương dưới trướng hắn từng giả chết cũng đều run lập cập, gần chạm cực hạn.

Chu Nhất Tâm và vài trưởng lão của Thiên Cơ các đều là nỏ mạnh hết đà.

Mà những thể tu xung quanh đang vây lại tuy đều bị thương nhưng trạng thái rõ ràng tốt hơn nhiều.

Nhân số còn lại ít nhất gần trăm người!

"Nữ Đế Thánh Ma, ngươi quá tự đại." Đông Phương Cao Huyền chắp hai tay sau lưng xem chiến cách đó không xa nhẹ nhàng lắc đầu.

"Ngươi nghĩ lẻn vào là không bị phát hiện à?"

"Lúc phát hiện ngươi lén lút vào khu vực đặc biệt này đúng là làm người vui sướng."

Lạc Nữ Ái xoay khớp cổ phát ra tiếng răng rắc, liệt diễm lần thứ hai xuất hiện, sừng ma và đuôi ma bị nhiệt độ thiêu đốt lộ ra: "Các ngươi đã biết từ trước?"

"Làm người hưng phấn." Chu Thiên Cơ vẫn luôn bình thản bỗng lộ ra nụ cười: "Nếu cả ngươi và Tử Nhược Yên cùng đầu nhập lò luyện chiến tranh, để nó luyện hóa thì chỗ tốt càng thêm kinh người, gấp đôi luôn. "

Bình Luận (0)
Comment