"Thành thật nhận mệnh đi, các ngươi tiếp tục phản kháng cũng chẳng nghĩa lý gì."
Nguyên Bá đứng trên không trung nhìn xuống, thở dài nói: "Hai tiểu oa nhi các ngươi, đứng ở vùng đất đặc thù này thì các ngươi không thể là đối thủ của lão phu đâu."
"Đầu nhập lò luyện thì sẽ mau chóng kết thúc đau đớn, cần gì làm ra hành vi chống đối vô nghĩa như vậy?"
"Mệnh đã định từ sớm rồi."
Nói tới đây, đáy mắt Nguyên Bá nhoáng lên một tia đắng chát: "Giống thể tu chúng ta, cả đời đều bị giới hạn dưới quy tắc pháp luật của thiên địa này."
"Vĩnh viễn không có tương lai, chỉ là cu li trong mắt đám người cao cao tại thượng, là mãng phu, là mọi rợ ngu muội."
Tử Nhược Yên không đáp, trong tay xuất hiện một mảnh vải đỏ. Mảnh vải này chính là khăn voan hôm nàng cưỡng ép Tiêu Thiên thành hôn, vẫn luôn chưa cho đối phương cơ hội vén lên.
Nàng cầm khăn voan đỏ quấn chặt chuôi kiếm lên cánh tay, dùng răng cắn một đầu kéo chặt.
Cánh tay vỡ vụn theo động tác mà đau đớn, làm nàng hơi cau mày, lại nhanh chóng khôi phục.
"Ngươi tin mệnh do trời định, trẫm lại không tin." Tử Nhược Yên thở sâu, linh khí Đế Hoàng lần nữa bắn ra, cự kiếm vàng kim nâng lên, tóc vàng bay múa.
"Muốn trẫm tự mình đầu nhập lò luyện?"
"Đánh chết trẫm rồi bàn!"
Keng!
Lạc Nữ Ái đưa chân dài khẽ gảy, gót ủng chiến đá thẳng ra mũi nhọn rồi để nó thuận hướng quay nửa vòng, gác ra sau lưng.
"Nói không sai, còn muốn bổn đế chủ động chui vào lò, nực cười!"
"Hôm nay không phải ta đánh chết ngươi chính là ngươi đánh chết ta."
Uỳnh!
Sau lưng chợt có tiếng nổ vang, cửa hoàng thành bỗng nhiên mở rộng.
Chung Lệ Song vốn đang trấn thủ hoàng thành dẫn nữ nhi Chung Linh và quân sĩ Đại Viêm lao ra khỏi thành.
Không chỉ có vậy, thống lĩnh Lưu Diễm trong cung cũng dẫn cấm vệ quân chạy nước rút về phía bên này.
"Theo bệ hạ chinh chiến thêm một lần nữa, giết địch hộ quốc, bảo hộ Đại Viêm ta!"
Chung Lệ Song cầm đầu rống lớn, đi đầu làm gương.
Quân sĩ, cấm vệ sau lưng ai nấy thấy chết không sờn, đao kiếm ra khỏi vỏ, linh khí bộc phát thẳng tiền phương.
Trong lúc nhất thời, quân Đại Viêm trấn thủ hoàng thành, cấm vệ trong cung đều dàn trận sau lưng Tử Nhược Yên.
"Vì Đại Viêm, vì bệ hạ, dù chết cũng không hối hận." Tiếng Chung Dương Minh quát lớn chợt vang lên ở cửa thành.
Lưu Ngạo Thế, Chu Nhất Tâm nhìn lại, đều hơi ngẩn ra.
Bọn họ nhìn Chung Dương Minh dẫn một đám quan văn cầm đao chạy về phía này, tuy rằng tư thế chạy rất hài hước.
Nhưng bọn họ không cười nổi.
Mà sau lưng đám người Chung Dương Minh là càng nhiều bóng người đang không ngừng tuôn ra từ cửa thành rộng mở. Đen đặc một mảnh như thủy triều.
Có nam tử cầm dao chặt thịt, đeo vung nồi, có người cầm bồ cào, gậy gộc, kêu la ầm ỹ.
Còn có phụ nhân bưu hãn nắm chày gỗ giặt quần áo, cầm kéo, hoặc dao bổ củi chạy tới.
Thậm chí có vài hài tử hơi lớn một chút cầm ná, nhặt đá, hoặc cầm gậy gỗ tự nhận là bá cháy, gào thét chạy theo sau người lớn.
"Bệ hạ, ngài không cần sợ, chúng ta đều tới rồi!"
"Đằng nào chẳng phải chết, không thể để đám súc sinh này coi thường được."
"Không cần biết có phải hoàng triều ảo gì không. Lò luyện cái cục cứt nhà ngươi! Nơi này là nhà của chúng ta."
"Liều mạng với bọn hắn! Chết sớm chết muộn đều là chết. Muốn chết thì thà chết trận với bệ hạ."
"Dù Đại Viêm là thứ các ngươi làm ra để lửa người nhưng mỗi người chúng ta rõ ràng đều sống sờ sờ!"
"Đánh nát trứng bọn hắn!"
Tiếng gào thét, tiếng gầm gừ, tiếng mắng chửi liên tiếp.
Cổng Bắc hoàng thành chẳng khác nào mở cống xả lũ, bách tính cuồn cuộn không dứt, vô số kiểu người vọt thẳng ra ngoài.
Không một ai ngoại lệ, bọn họ kiên định đứng sau lưng Tử Nhược Yên.
Giống như Tử Nhược Yên vẫn luôn vững vàng chắn trước mặt bọn họ vậy.
"Các ngươi..." Tử Nhược Yên nhìn cảnh này, hơi mím môi, đôi mắt đỏ trợn to, cường ngạnh nhịn không cho nước mắt chảy ra.
"Bệ hạ! Có thể đây là trận chiến cuối cùng, dẫn chúng ta cùng xung phong đi." Chung Lệ Song nhìn Tử Nhược Yên, tươi cười nói tiếp: "Nếu đằng nào cũng phải chết thì thà chết đứng cùng nhau!"
Tử Nhược Yên hít sâu xoay người, đối mặt với Nguyên Bá đằng trước, đối mặt với Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ đứng thật xa nhìn bên này trêu tức, nghiến răng nghiến lợi.
"Chết cũng phải cắn một miếng thịt của bọn họ xuống."
"Bổn đế còn phải cắn đầu lâu của hắn xuống nuốt luôn!" Lạc Nữ Ái hừ nhẹ một tiếng, dứt lời lại nhìn sang Tử Nhược Yên: "Đáng tiếc, chưa kịp học ngươi cách làm một vị hoàng đế tốt."
"Với cả chưa kịp nói tạm biệt với Tiêu ca ca nữa."
Tử Nhược Yên lấy một miếng ngọc bài trong nạp vật giới ra, trầm mặc nhìn một lát, cũng khẽ thở dài: "Từ ý nghĩa nào đó mà nói thì cũng là chuyện tốt. Ít nhất hắn… sống sót."
Nói đến đây, Tử Nhược Yên nhẹ nhàng lắc đầu, dằn tia mềm yếu cuối cùng xuống, giắt ngọc bài xuống eo, nghiêm túc nhìn thẳng đằng trước.
"Chuẩn bị liều mạng đánh một trận đi!"