Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 205 - Chương 205. Che Giấu Tung Tích Hoàn Hảo

Chương 205. Che giấu tung tích hoàn hảo Chương 205. Che giấu tung tích hoàn hảo

Xa xa giữa không trung, Đông Phương Cao Huyền nhìn cảnh này ghét bỏ ra mặt, ghê tởm vô cùng: "Đúng là làm người buồn nôn. Tự mình cảm động tốn công vô ích, kết quả vẫn là chết."

"Nguyên Bá!" Chu Thiên Cơ bên trên cũng chậm rãi lên tiếng: "Tiếp đó xuống tay nhớ cẩn thận, đừng đánh cho người ta be bét quá, không tiện luyện hóa."

Nguyên Bá đằng trước nhắm nghiền hai mắt, trầm mặc thật lâu rồi mới mở bừng mắt ra, nhìn đám người rõ ràng đang sợ hãi lại vẫn thấy chết không sờn, không chịu lui về phía sau nửa phần.

"Vô cùng xin lỗi, lão phu có nguyên nhân không thể không làm như vậy." Nguyên Bá thấp giọng nỉ non, sau đó quát lớn: "Người đâu, xuất thủ!"

"Rõ!"

Toàn bộ cường giả Thánh cảnh mặc hắc y của Bá Thể tông đều lớn tiếng đáp lại.

"Không đúng!" Nhưng… một đệ tử trong đó bất ngờ cất giọng nói.

Tên đệ tử này cầm ngọc truyền tin, bỗng nhiên hoảng sợ kêu toáng: "Tông chủ, người bên phía Thất trường lão đang nhanh chóng chế đi. Có người xông tới lối vào!"

"Chết cả rồi! Thất trường lão cũng chết rồi!"

"Không đúng! Sao lại như vậy được. Phòng tuyến thứ hai do Bát trường lão và Cửu trưởng lão phụ trách cũng đã chết, toàn bộ đệ tử chết sạch."

Trên ngọc truyền tin, khí tức đại diện cho đồng môn của chúng ảm đạm tắt ngấm từng điểm một, khiến cho tiếng la hét của tên đệ tử này ngày càng khủng hoảng.

"Bình tĩnh! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải nhìn sai rồi không!" Nguyên Bá tiến lên, vung tay tát tên đệ tử này một cái, đoạt lấy ngọc truyền tin trong tay đối phương.

Ba trưởng lão đều là tồn tại tiếp cận phá bỏ cực hạn. Sao có thể…

Ầm ầm!

Bỗng, tiếng nổ mạnh từ phía xa chợt vang lên.

Nguyên Bá tái mặt, vội vàng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ cũng không bình tĩnh nổi nữa, vội vàng quay đầu nhìn về phía lối vào cửa Bắc.

Ruỳnh! Uỳnh! Rầm!

Tiếng nổ liên tiếp từ xa vọng lại gần, động tĩnh cũng ngày càng lớn hơn.

Phương Bắc, một đốm lửa bùng lên, càng ngày càng lớn.

Dưới ánh mắt không dám tin của đám người, một cơ thể bốc lửa từ xa bay xẹt lại gần như sao băng, nện thẳng về phía chiến trường bên này.

Chói lòa như sao băng, thu hút ánh mắt mọi người.

Tiêu Thiên chắp hai tay sau lưng, đứng lơ lửng trên trời, hoàn toàn triển lộ phong phạm tôn quý lại thần bí.

Hắn hơi vênh mặt, tư thế bí hiểm cực kỳ.

Cùng với đó là phương pháp lên sân khấu lòe loẹt, làm người thấy một lần là không quên được.

[Vượng Tài, quan sát tình huống xung quanh. Vẻ mặt bọn họ thế nào?] Tiêu Thiên hỏi thầm trong lòng.

[Vẻ mặt mọi người đều rất khiếp sợ, cực kỳ kinh ngạc.]

"..." Tiêu Thiên trầm mặc một thoáng, không thể tin được: [Có phải mi quan sát sai rồi không? Chẳng lẽ không phải bọn họ đều bị dáng vẻ lên sân khấu đẹp trai đỉnh chóp của ta dọa ngất xỉu à? Bọn họ khiếp sợ làm gì?]

[Xin chủ nhân yên tâm, lần này Diêm Vương lên sân khấu rất thành công. Tiểu chủ nhân lợi dụng lực lượng thiên địa giúp ngài tăng thêm hiệu ứng blink blink. Mười điểm đẹp trai.]

[Mi khẳng định là mười điểm đẹp trai chứ không phải một trăm điểm à?]

[Ngài đẹp trai cả trăm triệu điểm ấy chứ!]

[Khụ khụ, được rồi, không được ngẩn người nữa.] Tiêu Thiên chỉnh đốn tinh thần, đã chuẩn bị kỹ càng.

Long Khâu Đạo và Tiêu Ngư Nhi đã trốn trong di tích Thánh Long, bị thu vào không gian hệ thống.

Tiếp theo là thời gian cho hắn biểu diễn.

Vừa rồi hắn xông vào đã cố ý hướng về phía bên này làm cho có vẻ tay đầy mùi máu tươi, thoạt nhìn như kiểu dân khó xơi tới rồi đây.

Bên bọn họ chắc cũng nhận được tin tức rồi.

Nếu hắn đoán không lầm, đối phương chắc chắn sẽ lớn giọng chất vấn, hỏi hắn là ai.

Hắn sẽ nói rằng mình chính là Diêm Vương trong truyền thuyết, sau đó ngầu lòi ra tay, giải quyết sạch sẽ đám người này.

Tiếp đó, dưới tình huống không bại lộ thân phận, tiêu sái rời khỏi, lưu lại một hình tượng thần bí trong lòng các bách tính dễ cưng nhà mình.

Ẩn sâu công cùng danh.

Perfect!

Tiêu Thiên nhắm hai mắt lại, yên lặng đợi.

Trong lòng còn đếm thầm.

Ba!

Hai!

Một!

"Come on! Nói đi, mau đọc thoại riêng cho nhân vật phản diện. Lớn tiếng chất vấn ta, không cần lưu tình làm gì!"

"Ngươi trở về đúng lúc quá nhỉ! Tiêu lang quân."

Một giọng nói quen thuộc chợt vang lên sau lưng.

Tiêu Thiên giật bắn, cứng đờ xoay cổ lại, nhìn Tử Nhược Yên đứng sau lưng.

Hắn vừa...

Nghe được cái gì?

"Còn tưởng không có cơ hội được gặp ngươi nữa." Tử Nhược Yên nhìn đối phương, lộ ra nụ cười sáng lạn.

Lạc Nữ Ái cũng ấp tay lên má, mặt đỏ hồng nhìn chằm chằm Tiêu Thiên không tha: "Tiêu ca ca thế này đẹp quá đi!"

Tiêu Thiên nuốt nước miếng, vội vàng nhìn về phía Chung Dương Minh, Chung Linh và Lưu Diễm, ánh mắt phẫn nộ.

Ý tứ cũng rất rõ ràng:

"Ba người các ngươi bán đứng ta?"

Nhưng ba người nọ đều lộ vẻ vô tội, đầu lắc nguây nguẩy như trống bỏi.

"Thân Vương đại nhân, chúng ta oan uổng!"

Tiêu Thiên xác định ba người không tiết lộ, quyết định tiến hành giãy dụa đến cùng.

Bình Luận (0)
Comment