Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 206 - Chương 206. Che Giấu Tung Tích Hoàn Hảo 2

Chương 206. Che giấu tung tích hoàn hảo 2 Chương 206. Che giấu tung tích hoàn hảo 2

Hắn che giấu hoàn hảo không tỳ vết.

Không lý nào lại lộ.

Tình cờ, hết thảy là tình cờ thôi.

"Hai vị đang nói gì? Bổn Diêm Vương nghe không hiểu." Tiêu Thiên khống chế giọng nói, phát ra khí âm khiến người khó chịu.

Đánh chết cũng không được thừa nhận!

Nhưng ngay khi Tiêu Thiên mạnh miệng phủ nhận, chúng bách tính đằng sau chợt điên cuồng rú rít.

"Là ngài ấy! Chắc chắn là ngài ấy! Thân Vương của chúng ta về rồi!"

"Khẳng định là Thân Vương đại nhân của chúng ta. Có chết ta cũng không nhìn lầm dáng người của ngài ấy."

"Vừa rồi lên đài đẹp trai thật đấy. Không hổ là Thân Vương đại nhân."

"Tiêu ca ca! Là Tiêu ca ca kìa!" Đám trẻ ở viện phúc lợi càng là hoan hô: "Huynh ấy về thật rồi."

"Ta biết ngay mà. Nam tử do bệ hạ chọn lựa, nam tử mà chúng ta tín nhiệm kính yêu sao có thể là người thường được."

"Đừng gọi Thân Vương nữa. Mọi người cùng nhau hô danh hiệu của ngài ấy nào, để Thân Vương đại nhân cảm nhận được lòng nhiệt tình của chúng ta."

Bách tính đông nghịt đều hưng phấn không thôi, vung tay hô to.

"Thiên Tôn Chí Thiện bám váy!"

Dân chúng đồng loạt nắm tay, vung quyền lên bầu trời: "Hây!"

"Thiên Tôn Chí Thiện bám váy!"

Trên dưới một lòng, đồng loạt giơ nắm tay: "Hây!"

"Thiên Tôn Chí Thiện bám váy!"

"Hây!" Tiểu cô nương cụt một tay của viện phúc lợi nhảy cẫng lên.

Cả một mảnh đất trời đều vang vọng tiếng hoan hô đều nhịp mà bừng bừng phấn chấn của dân chúng.

Lưu Ngạo Thế, Chu Nhất Tâm và mấy người đang đứng đều nghẹn họng trân trối nhìn cảnh này.

Bọn họ nên đưa ra lời bình thế nào về hiện tượng này cho phải đây?

Tiêu Thiên... Được bách tính kính yêu sâu nặng hay bị bách tính căm hận tận xương thế?

Bọn họ cảm thấy mông lung.

"Khụ..." Tử Nhược Yên mím môi nhịn cười.

Lạc Nữ Ái bên cạnh cũng chịu đựng rất vất vả.

Hai nàng cảm thấy không nên cười, sợ chọc cho Tiêu Thiên suy sụp tinh thần.

Mà hai người Chung Linh và Lưu Diễm đã cười lăn cười bò, không đứng thẳng người nổi rồi.

Chỉ có Chung Lệ Song vẫn ngơ ngác ra mặt, không hiểu chuyện này có gì buồn cười, còn không hiểu sao phu quân nhà mình nhìn Tiêu Thân Vương tràn đầy ngưỡng mộ như vậy.

Bà lẩm bẩm nói gì đó, lại bị tiếng hô tên hiệu của Tiêu Thân Vương lấn át, không nghe rõ.

Loáng thoáng nghe được nội dung đại khái là trọng binh gì đó, Mơ hồ nghe được nội dung, hình như là trọng cái gì binh, cái gì dương danh thiên hạ vân vân.

Trọng kỵ binh muốn dương danh thiên hạ làm gì?

Mà Tiêu Thiên đứng giữa tiếng hoan hô như hóa đá đương trường, bị vây trong trạng thái hoài nghi cuộc đời.

Quây sờ ma?

Rõ ràng hắn giấu rất kỹ, thân phận phải được che giấu hoàn hảo mới đúng.

Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái là người bên gối, nhận ra hắn thì hắn cũng nhận.

Các ngươi xem náo nhiệt cái khỉ gì? Vì sao ánh mắt dân chúng lại độc đến thế?

Với cả, làm ơn đừng hưng phấn đỏ mặt, kiêu ngạo hô hào cái danh hiệu đáng thẹn này được không? Trông các ngươi còn rõ đắc ý nữa chứ! Khốn nạn!

Tiêu Thiên thở dài, gỡ bỏ mặt nạ Diêm Vương mình chuẩn bị tỉ mỉ xuống, ném xuống đất như vứt rác.

Đằng nào cũng bị nhận ra rồi, đeo làm khỉ gì nữa.

Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể nở nụ cười mếu máo xấu hơn khóc, nhếch miệng vẫy tay với bách tính ý bảo.

Giờ thì càng hay, bách tính kêu càng hăng hái.

"Đúng là..." Chung Linh cười đến mức nước mắt giàn dụa, nhìn sang Lưu Diễm bên cạnh: "Lưu tỷ, ngươi nói xem vì sao dân chúng lại nhận ra Thân Vương đại nhân được nhỉ?"

"Bởi vì danh hiệu của Tiêu Thân Vương đấy." Lưu Diễm cũng gạt nước mắt sinh lý chảy ra vì cười nhiều quá, nhìn về phía Tiêu Thiên mặt cau mày có như táo bón, có vẻ đang đau đầu bên kia: "Hai chữ chí thiện không phải do ngài ấy tự phong, cũng không phải người khác nịnh hót ngài ấy."

"Đây là phong hào do dân chúng phát ra từ nội tâm."

"Rõ ràng chúng ta đều biết gương mặt đáng sợ, khủng bố của Thân Vương, vậy sao vẫn an tâm ở cạnh ngài ấy?"

"Bởi vì lòng lương thiện của Tiêu Thân Vương cũng tồn tại chân thật."

"Thân Vương làm việc thiện, dân chúng kính yêu chân thành, bởi vậy chỉ liếc mắt là nhận ra ngài ấy."

Lưu Diễm quay đầu sang nhìn Chung Linh: "Không phải Thân Vương che giấu không tốt, mà là hào quang của ngài ấy quá chói mắt, muốn giấu cũng không được."

Chung Linh quay đầu nhìn bách tính gào thét, trên mặt mỗi người đều là nụ cười chân thành, nhiệt tình trong mắt không thể che lấp.

Hình như nàng… Hiểu rồi.

"Thiên Tôn Chí Thiện bám váy!" Chung Linh cũng nắm quả đấm, vung tay hô to hòa nhịp với bách tính.

Đây không phải là danh hiệu khiến người cười nhạo.

Đây là danh hiệu khiến người tươi cười rạng rỡ.

Bách tính bên hoàng triều Đại Viêm đang nhảy cẫng lên hoan hô, vô cùng náo nhiệt.

Nhưng bên phía Đông Phương Cao Huyền lại chỉ cảm thấy đối phương cực kỳ ầm ĩ.

Chí Thiện Nhuyễn Phạn Thiên Tôn, đây là cái danh hiệu nhảm nhí gì vậy?

Theo tin tình báo của tên ngu ngốc Lưu Ngạo Thiên kia thì tên nhóc này được Tử Nhược Yên triệu hoán từ thế giới giới vực thể tu tới?

Bình Luận (0)
Comment