“Có một số người thật là kỳ quái, chỉ cho phép mình giết hại người khác, còn khi người ta phản kháng lại thì còn trách ngược sao người ta đánh trả.” Tiêu Thiên nhìn Nguyên Bá tức giận lao về phía mình, lắc đầu: “Lão già này, đầu óc hồ đồ rồi.”
Đông!
Hai người tung nắm đấm va vào nhau, chiến đấu dữ dội trên không trung.
Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ ở phía sau, nhìn thấy phía trước đang chém giết thì tâm trạng có chút khẩn trương.
Cấm thuật này của Tiêu Thiên, có vẻ như mạnh hơn sự dự đoán của bọn họ.
Bá Thể tông gần như sắp bị diệt môn rồi!
Để chắc chắn, lần này các Thánh cảnh thập giai của Bá Thể tông dốc toàn bộ lực lượng, kết quả đều bị Tiêu Thiên ngược đến chết.
Mặc dù trông khí tức của Tiêu Thiên có vẻ như càng lúc càng tệ nhưng Nguyên Bá thi triển cấm thuật trong phẫn nộ, dường như cũng sắp không kiên trì được nữa.
“Tìm cơ hội, giải quyết Tiêu Thiên này đi.” Chu Thiên Cơ đột nhiên rút trường kiếm ra, quan sát phía trước, “Không thể để xảy ra việc ngoài ý muốn được.”
Đông Phương Cao Huyền có chút bực bội: “Lưu Ngạo Thiên, tên phế vật này, sao lại không giết quách cái tên Tiêu Thiên này đi chứ.”
Bên dưới.
Bách tích vẫn la lên vì Tiêu Thiên, đồng thời nhìn trên không với vẻ khẩn trương, lo lắng.
Lạc Nữ Ái khẽ thở dài, vết thương ở chân nàng đã tốt hơn nhiều rồi, nàng cũng nhìn lên trên với vẻ mặt cứng ngắc.
Năng lực chiến đấu của Tiêu Thiên, quả nhiên giống như nàng tưởng tượng, vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng không biết cái giá phải trả để bảo hộ bản thân chiến đấu lớn đến mức nào.
“Tử màn thầu, người nghỉ ngơi xong chưa, đến lượt chúng ta xuất thủ rồi.” Lạc Nữ Ái chống tay lên đầu gối để đứng dậy. “Thân là Nữ Đế, làm gì có đạo lý để cho nam nhân của mình phải ra tay chứ.”
“Ngốc rồi à, mau ngồi xuống đi.” Tử Nhược Yên nhìn bộ dạng tràn đầy tinh thần của Lạc Nữ Ái, vội vàng hét lên.
Lạc Nữ Ái vừa nghiêng đầu và sững sờ khi nhìn thấy Tử Nhược Yên trông vẫn còn yếu ớt, tư thái khí tức uể oải.
“Không phải chứ, vừa nãy Tiêu ca ca đã lén đưa đan dược cho chúng ta rồi, hiệu quả rất tốt mới đúng chứ, người……”
Tử Nhược Yên cau mày, nhìn Lạc Nữ Ái: “Nội dung truyền tin ngươi không xem à?”
Lạc Nữ Ái trừng mắt nhìn: “Cái gì mà nội dung truyền tin?”
“......” Tử Nhược Yên vỗ trán, “Vừa rồi Tiêu lang quân vòng tay ôm eo và đưa đan dược cho chúng ta, không phải còn đưa một miếng ngọc bội nữa hay sao, nội dung hắn lưu bên trong ngươi xem đi!”
“Ah, đây không phải là lễ vật tình yêu à?”
“Có thể đem ngực của người bù lại cho đầu óc không?”
Lạc Nữ Ái lấy ngọc bài đeo bên hông xuống, truyền chút ít linh khí vào để xem nội dung bên trong.
“Trình bày sơ lược ngắn gọn về nghệ thuật biểu diễn...”
“Sắp xếp và lựa chọn khả thi cho kịch bản kế tiếp...”
Lạc Nữ Ái cẩn thận đọc xong nội dung trong đó thì lộ ra vẻ choáng váng.
Sau khi cất ngọc bài vào, sắc mặt Lạc Nữ Ái trở nên ngưng trọng, bỗng nhiên nàng phun ra ngụm máu tươi, dáng vẻ vết thương cũ tái phát, tiếp đến khẽ lảo đảo rồi ngã lên người nữ thân vệ phía sau.
Nàng ngã xuống rồi run rẩy vươn tay về phía Tiêu Thiên trên không với nét mặt suy yếu và ánh mắt tràn đầy sầu lo.
“Bệ hạ dùng sức diễn một chút ạ, ngài nhìn Chung thừa tướng của Đại Viêm kìa.”
Lạc Nữ Ái quay đầu qua thì phát hiện sắc mặt Chung Dương Minh đang đứng bên kia đã vô cùng trang nghiêm, ông nhìn Tiêu Thiên trên cao bằng vẻ tôn kính.
Vị đương kim thừa tướng Đại Viêm này đang trừng to hai mắt, đôi tay siết chặt, nhìn Tiêu Thiên giữa không trung không rời mắt.
Nước mắt lặng lẽ lăn dài.
Cứ như sau trận chiến này Tiêu Thiên sẽ kiệt sức mà chết bởi di chứng đáng sợ không bằng.
“Tiêu ca ca có cho ông ta kịch bản nữa à?” Lạc Nữ Ái thì thầm, sao nàng không nhớ rõ Tiêu Thiên đã tiếp xúc với đối phương lúc nào từ khi trở về nhỉ!
Nói vậy, Chung Dương Minh đã sớm chiếm trước thông báo của Tiêu Thiên ư?
Không hề.
Ngay khi Tiêu Thiên vừa bày ra tư thế bùng cháy hết mình, liều mạng chém giết, đánh qua đánh lại với đối phương kia.
Chung Dương Minh đã biết Thân Vương đang có âm mưu.
Tuyệt đối lại đang hố người ta!
Hệt như lúc đầu ở Hắc Hồn điện, hắn đưa ông bay lên tận trời, xoay vòng vòng rồi lại lén lút chạy về vậy.
Đoán chừng đến tận bây giờ, Bạch Khánh Liên cũng chết chưa nhắm mắt đâu.
Chung Dương Minh tương đối tò mò hiện giờ Tiêu Thiên đang sợ cái gì mà phải bỏ công diễn như vậy.
Thậm chí còn áp dụng cả Nữ Đế bệ hạ.
Chẳng qua, ông có chút suy đoán mơ hồ.
“Đông Phương Cao Huyền, Chu Thiên Cơ.” Ánh mắt Chung Dương Minh sáng người, nhìn hai bóng người ở phía xa kia.
Tiêu Thiên đang ép hai người đó ra tay.
Bịch!
Tiêu Thiên và Nguyên Bá lần nữa tách ra đứng đối diện nhau trong không trung, thở hồng hộc.
Thân thể cao lớn của Nguyên Bá bắt đầu co rút, da thịt đỏ bừng cũng dần dần khôi phục bình thường, toàn thân đều là vết thương nứt nẻ và thấm ra máu tươi.