Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 211 - Chương 211. Tóm Được Ngươi Rồi

Chương 211. Tóm được ngươi rồi Chương 211. Tóm được ngươi rồi

Tiêu Thiên ở một bên khác thì mồ hôi đầm đìa, âm thầm cọ máu đầy người, rặt một vẻ sức cùng lực kiệt.

“Ra tay!” Lúc này, hai mắt Chu Thiên Cơ sáng lên thình lình nói với Đông Phương Cao Huyền.

Bản thân hắn thì một mình một ngựa xung phong rút kiếm xông tới chỗ Tiêu Thiên.

Thể tu, Thánh Cảnh bất khả chiến bại.

Nhưng hắn đã là nỏ mạnh hết đà, nếu không có thể lực thể tu thì chỉ là dê đợi làm thịt.

“Trẫm đã sớm chờ sẵn.” Đông Phương Cao Huyền bên cạnh cười khẽ, đột nhiên thanh trường thương Xích Long xuất hiện trong tay ông.

Theo đợt linh khí bạo phát, thân thể hai người bỗng chốc giết về phía Tiêu Thiên.

Khoảnh khắc hai người tới gần, trên mặt Tiêu Thiên thoắt cái lộ ra nụ cười giễu cợt: “Chờ các ngươi lâu rồi.”

Tiêu Thiên nhanh chóng vung hai tay ngưng tụ pháp ấn.

“Kinh! Bạo! Khiếu! Lung! Hà!”

Giờ khắc này, cả người Tiêu Thiên bùng lên ngọn lửa vàng kim rồi biến thành màu đỏ sẫm và xông lên trời.

Phảng phất như hắn phát ra lực lượng vô tận lần nữa, lao vút tới chỗ Chu Thiên Cơ và Đông Phương Cao Huyền.

“Không xong, hắn vẫn còn sức lực!” Sắc mặt Chu Thiên Cơ biến đổi dữ dội, vội vàng vung trường kiếm làm toát ra hai luồng khói trắng đen, hóa thành kiếm ảnh ngập trời rồi chém qua hướng Tiêu Thiên.

“Tên súc sinh này thực sự quá khó chơi.” Đông Phương Cao Huyền tức giận quát, trường thương trong tay hóa thành long ảnh màu đỏ, cuối cùng ầm ầm phóng tới Tiêu Thiên đối diện như kình thiên cự thương*.

*cây thương khổng lồ chống trời

*cây thương khổng lồ chống trời

“Giết!” Nguyên Bá lần nữa trào ra huyết dịch toàn thân, như thể biến thành huyết nhân đánh sang Tiêu Thiên.

Ba bên liên thủ, va chạm kịch liệt tựa ngọn lửa đỏ rực bao phủ Tiêu Thiên vào trong.

Oành!!!

Chân trời như muốn nổ tung.

Bốn người ở hai phe đều hộc máu, văng ra ngoài rồi đập mạnh xuống đất.

Tiêu Thiên ngã xuống thê thảm nhưng không kém phần đẹp trai, mà Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái thì bước chân lảo đảo, vội vã chạy lên cùng nhau đỡ hắn.

“Tiêu lang quân!”

“Tiêu ca ca!”

Giọng điệu hai vị Nữ Đế run rẩy, không biết là vì sợ hãi, hay vì căng thẳng.

Tiêu Thiên được hai nữ nhân đón lấy, sắc mặt vàng vọt trông như mắc bệnh đến thời kỳ nguy kịch, có thể nhắm mắt xuôi tay bất cứ lúc nào.

Nhưng ánh mắt lại có chút nóng nảy.

Hai nàng cứ tiếp tục nói chuyện đi chứ, ôm ta như vậy làm qué gì?

“Tiêu Thân Vương, ngài sao rồi!!” Lúc này, Chung Dương Minh bỗng nhiên lăn lộn nhào tới, lớn tiếng la lối.

Thậm chí còn dùng linh khí chấn động bên trong câu nói, tạo ra âm thanh vô cùng to lớn.

“Ta... dùng bí pháp trong sách cổ của tộc Cổ Thần...” Tiêu Thiên ho khan kịch liệt.

“Cái gì?” Chung Dương Minh sợ hãi khiếp vía, hồn bay phách lạc đứng dậy: “Chính là tuyệt chiêu đốt cháy tuổi thọ thìêu đốt linh hồn, liều chết trong truyền thuyết kia ư?”

“Nghe nói tuyệt chiêu này có uy lực vô tận, có thể phát huy tiềm lực lớn nhất, không gì địch nổi nhưng phải đổi bằng tính mạng.”

“Thân Vương ngài hồ đồ quá, ngài vậy mà thật sự sử dụng chiêu này, hu!”

Chung Dương Minh vừa nói vừa đấm ngực dậm chân, sau đó giơ ống tay áo lên che mặt, không cầm được khóc rống.

Tiêu Thiên bên này hơi thở mong manh, lặng lẽ trừng mắt nhìn Chung Dương Minh.

Vẫn là đầu bếp nhà ta đáng tin cậy.

Hai vị bệ hạ thế mà luống ca luống cuống, diễn không ra gì hết.

Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái cũng là lẳng lặng nhìn Chung Dương Minh, cảm thấy đối phương không hổ là thừa tướng, phản ứng nhanh thật.

Lời nói và biểu hiện hoàn toàn khác biệt với kịch bản, rõ ràng là tự biên tự diễn.

Nhưng hiệu quả lại tốt hơn!

Khụ khụ...

Tiếng ho khan dữ dội vang lên phía đối diện.

Bên kia, Đông Phương Cao Huyền, Chu Thiên Cơ và Nguyên Bá trọng thương sau va chạm, lung la lung lay đứng lên, vết thương chồng chất, khắp người toàn là máu.

“Tiêu lang quân, trẫm sẽ báo thù rửa hận thay chàng!!” Nét mặt Tử Nhược Yên phẫn nộ, linh khí đế hoàng bỗng chốc bộc phát, toàn thân bắt đầu bùng cháy khí tức cháy vàng kim và tản ra hàn ý.

Nàng xoay người lại, nhấc cự kiếm vàng óng lên, ánh mắt lạnh lùng.

“Hiện tại các ngươi đã trọng thương, không cản được trẫm.”

Đối diện, vẻ mặt Đông Phương Cao Huyền hết sức khó coi, cục diện vốn tốt đẹp nhưng lại đi đến bước này.

Sắc mặt Chu Thiên Cơ cũng âm trầm, hắn chậm rãi mở miệng: “Tử Nhược Yên, lần này quả thực chúng ta rất thất bại nhưng các ngươi cũng không thắng được.”

“Ngươi căn bản không biết bầu trời này cao cỡ nào đâu.”

Tử Nhược Yên lắc đầu: “Trẫm chỉ biết các ngươi phải chết dưới kiếm này ngay bây giờ.”

“Oắt con, khẩu khí ngông cuồng đấy.” Lúc bấy giờ, có tiếng nói đột ngột vang lên.

Không gian phía trên phảng phất như đang méo mó.

Một khắc sau, có bóng người hiện lên giữa không trung, cứ như bước ra từ mặt nước.

Đó là một nữ nhân có mái tóc dài màu vàng mềm mại giống y như Tử Nhược Yên.

“Đại nhân!” Khi nữ nhân xuất hiện, Đông Phương Cao Huyền, Chu Thiên Cơ và cả Nguyên Bá đều cố sức chống đỡ thương thế, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Bình Luận (0)
Comment