“Nhưng sau khi ta qua đây, lại nhìn thấy kế hoạch của Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ, biết được một vài chuyện, không nhịn được tham niệm trong lòng, liền....”
Tiêu Thiên hiểu ra, nhìn Tử Tâm Liên: “Thì ra là thế, quậy cả nửa ngày ngươi lại là bạn thân của nhạc mẫu của nàng à.”
“Bạn thân?”
“Không nói những chuyện này.” Tiêu Thiên khoát tay, thay đổi một tư thế ngầu lòi mới, nhìn chằm chằm Tử Tâm Liên: “Vậy thì, tình huống của nhạc mẫu và nhạc phụ đại nhân vẫn ổn chứ, tại sao không tự mình trở về?”
Tử Tâm Liên đối với chuyện này, lắc đầu, thở dài.
“Tiêu đại nhân, ngài không biết, ở Tuyết gia, cả nhà Tuyết Như Yên cũng không được sủng ái, địa vị không cao.”
“Ngày xưa, Tuyết Như Yên cũng chỉ là công cụ kết hôn bị ném ra ngoài thôi.”
“Sau khi gia chủ Tuyết gia bắt bọn họ trở về, tất cả đều bởi vì Tử Đế Tôn thức tỉnh huyết mạch đế hoàng chính thống của Nhân tộc, mới làm cho Tuyết gia thành bảo vật.”
“Nhưng mà, với gia chủ Tuyết gia, đứa nhỏ mà hai vợ chồng bọn họ sinh ra ở vực Nam Hoang, không có huyết mạch đặc thù gì, đứa nhỏ sinh trưởng trong thế giới giới vực tàn phá như vậy, tiên thiên có thiếu, tương lai không có tiền đồ gì.”
Nghe thế, Tiêu Thiên rất tò mò: “Tiên thiên có thiếu?”
Tử Tâm Liên gật đầu: “Đúng vậy, thế giới giới vực hoang vu kiểu này, quy tắc không hoàn chỉnh, sinh linh sinh ra ở đây, không thể hiểu được quy tắc thiên địa, sẽ không cách nào tiến vào Ngộ Đạo cảnh thập lục giai.”
“Cho nên, gia chủ Tuyết gia không cho phép bọn họ trở về đón đứa nhỏ.”
“Bởi vì một bí cảnh thí luyện sắp mở ra, Tử Đế Tôn và Tuyết Như Yên phải tiến vào trong đó tu hành, may ra tương lai dốc sức cho Tuyết gia.”
“Bọn họ vẫn không có cách phản kháng gia chủ Tuyết gia, lúc này Tuyết Như Yên mới xin ta giúp đỡ.”
Tiêu Thiên nghe đến đây, rốt cục chợt hiểu ra.
Khó trách đám người Chung Linh căn cơ kém như vậy, cũng may mình dạy bọn họ luyện võ, hoàn thiện bản thân.
Tiên thiên có thiếu, cũng khó trách hai huynh trưởng của Tử Nhược Yên không thể thức tỉnh huyết mạch.
Vậy làm sao Tử Nhược Yên thức tỉnh?
Nhạc phụ nhạc mẫu phỏng chừng còn đang cố gắng mạnh lên, muốn trở về tìm con gái của mình nhỉ.
Tiêu Thiên nghĩ đến đây, thu hồi biểu cảm lạnh lùng, thương hại nhìn Tử Tâm Liên đối diện.
“Tử Tâm Liên, ngươi có thể chủ động nói rõ, chứng minh ngươi có nhận thức rõ ràng về sai lầm của mình.”
Nhìn thấy Tiêu Thiên nói như vậy, Tử Tâm Liên lộ vẻ mặt vui mừng, nhấc chân, chủ động dán lên người đối phương: “Vậy thì....”
“Ngươi có thể tự sát.” Tiêu Thiên gật đầu, chậm rãi mở miệng.
Biểu cảm của Tử Tâm Liên đột nhiên cứng ngắc, ngay sau đó ngại ngùng cười mỉa: “Tiêu đại nhân, ngài đang nói đùa với nô gia phải không?”
“Ta không nói đùa với ngươi?” Tiêu Thiên lắc đầu.
“Tiêu đại nhân, ta có thể hầu hạ tốt....” Tử Tâm Liên còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Thiên tức giận cắt ngang.
“Đủ rồi.” Tiêu Thiên có chút bực bội, chỉ vào Tử Tâm Liên trước mặt: “Vừa rồi ta hy sinh sắc đẹp, cố ý tìm góc độ tốt đối mặt với ngươi, có lẽ để cho ngươi nhìn đã con mắt rồi.”
“Tới bây giờ, vậy mà ngươi còn nói lời như vậy?”
“Nữ nhân như ngươi thật tham lam!”
Tử Tâm Liên nghẹn họng nhìn trân trối, động tác nâng chân đột ngột dừng lại.
Có ý gì?
Cái gì gọi là mình tham lam, cái gì gọi là ngài hy sinh sắc đẹp.
Vừa nãy không phải mình đang quyến rũ Tiêu Thiên à, tại sao nói ra từ miệng đối phương lại ngược rồi?.
“Ngươi phạm sai lầm to lớn, nhạc mẫu tin tưởng ngươi, tìm ngươi giúp đỡ, kết quả ngươi sinh lòng tham, hại chết hai đại cửu của ta.”
“Bây giờ ta để ngươi không bị nhục nhã trước khi chết, có thể tự mình lựa chọn cách chết, tự sát tạ tội.”
“Không ngờ, sự thiện lương, khoan dung đại nghĩa của ta lại thành quân cờ để ngươi được một tấc lại tiến một thước?”
Tiêu Thiên thất vọng lắc đầu thì thào.
“Thế giới này, rốt cuộc làm sao vậy, lòng người hiểm ác, đạo đức biến mất, khắp nơi là áp bách, khắp nơi là tính kế.”
Tử Tâm Liên nghe thấy lời của Tiêu Thiên, muốn há miệng nói cái gì, lại nghẹn trong cổ họng, không thốt ra được.
“Cha ơi, chỉ sợ bà ta còn có suy nghĩ càng ác độc hơn!” Lúc này, bỗng nhiên Tiêu Ngư Nhi vươn bàn tay nhỏ bé, chỉ vào Tử Tâm Liên.
“Hửm?” Tiêu Thiên quay đầu nhìn về phía Tiêu Ngư Nhi, sắc mặt nghiêm trọng: “Sao lại nói thế?”
“Vừa nãy bà ta cố ý quyến rũ cha, muốn ở lại bên cạnh cha, ngôn hành cử chỉ rất phóng đãng.”
“Đến lúc đó để hai vị mẫu thân kia biết, chẳng phải là sẽ tranh giành ghen tuông sao?”
“Hình như các nàng đều là Nữ Đế, làm nữ nhân của hoàng đế, chậc chậc chậc, đánh nhau thì không ổn lắm, chẳng phải cha sẽ sứt đầu mẻ trán, suốt ngày đau đầu à?”
“Lúc này, bà ta tự cho mình là nô gia, dùng phong cách dịu dàng riêng khiến cho cha chìm đắm vào trong đó.”
“Sau này nếu cha nhìn thấy bà ngoại, nên làm thế nào cho phải, giải thích thế nào đây?”