“Sự trả thù này rất cao minh, sự tính kế này cực kỳ tuyệt diệu.”
Tiêu Ngư Nhi nghiêng đầu, dang tay ra với Tiêu Thiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng.
Nghe thấy thế, Tiêu Thiên hít ngược một luồng khí lạnh: “Lòng của nữ nhân như mò kim đáy biển, đều nói chỉ có nữ nhân mới hiểu nữ nhân.”
Nói tới đây, Tiêu Thiên quay đầu nhìn về phía Tử Tâm Liên, trong lòng nghĩ mà sợ: “Con gái cưng này của ta còn chưa tính là nữ nhân, chỉ có thể xem như một phần sáu nữ nhân.”
“Chỉ là suy đoán của một phần sáu nữ nhân đã đáng sợ như thế, chỉ sợ suy nghĩ trong lòng của ngươi cực kỳ đáng sợ.”
“Không được, ta cũng không dám tưởng tượng tiếp nữa.”
Nói tới đây, Tiêu Thiên trừng to mắt, rồi đột nhiên nâng tay đánh một chưởng tới đối phương.
“Không giữ ngươi được!!”
Tử Tâm Liên không thể tin, trừng to hai mắt, suýt nữa thì không thở được.
Nhìn một chưởng đánh tới, Tử Tâm Liên lập tức lợi dụng không gian đại đạo, che lấp thân thể, trốn trong không gian hai lớp.
[Chủ nhân, tôi đã thay ngài khóa chặt, bà ta trốn không thoát.]
“Bà ta trốn không thoát!”
Tiêu Thiên trách trời thương dân, lực đạo chưởng xuống thoáng tăng lên: “Hôm nay, ta phải làm người tốt chuyện tốt, tặng bà ta một cơ hội hối cải, lần nữa làm người.”
Theo Tiêu Thiên phát ra lực đạo lần nữa, không gian hai lớp mà Tử Tâm Liên trốn bị lòng bàn tay đánh xuyên từng lớp.
Không gian không ngừng vỡ vụn sụp đổ, Tử Tâm Liên là Nhập Đạo cảnh thập thất giai, chỉ có thể mượn lực đại đạo mỏng manh.
Không gian dao động lợi hại như vậy, nàng căn bản không có chỗ nào có thể trốn.
Chỉ có thể trơ mắt cảm nhận sức mạnh đánh úp lại, bắt đầu xé rách thân thể của bà.
Bà có chút hối hận, lúc đầu chăm sóc tử tế cho đứa nhỏ của Tuyết Như Yên, không nổi lên lòng tham, có phải sẽ không có họa như hôm nay hay không?
Nhưng cho dù hối hận, bà vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Thiên.
Tuyết Như Yên à, làm sao ngươi có thể có một thằng khốn như vậy làm con rể thế.
Tên ẻo lả yếu ớt này, con mẹ nó chính là tên điên, đầu óc có bệnh chắc luôn!
“Tiêu Thiên!!” Dưới từng dòng chảy hỗn loạn trong không gian vỡ vụn sụp đổ, trước khi thân thể tan rã.
Miệng Tử Tâm Liên đóng mở rất nhanh, không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Đáng tiếc, tốc độ không gian vỡ vụn thật sự quá nhanh.
Tiêu Thiên còn không kịp nghe rõ đối phương đang nói cái gì, Tử Tâm Liên cũng đã hoàn toàn tan rã mà chết.
“Nữ nhân xấu xa, đáng đời, hừ!” Tiêu Ngư Nhi thè lưỡi, một tư thái thắng lợi.
Long Khâu Đạo bên cạnh bỗng nhiên nhớ tới thi tâm ma.
Lúc hắn chết, tâm trạng sẽ như thế nào đây?
Chắc là rất nghẹn khuất giống như Tử Tâm Liên nhỉ?
Lúc này Tiêu Thiên quay đầu lại, nhìn về phía ba người sắc mặt đã trắng bệch, run cầm cập.
“Hạn mức cao nhất của thể tu thật sự lớn mạnh như vậy hả?” Nguyên Bá nhìn Tiêu Thiên đi đến trước mặt, không nhịn được hỏi: “Hay ý là, chỉ có một mình ngươi đặc biệt như thế?”
Tiêu Thiên nhìn Nguyên Bá từ trên xuống dưới, chậm rãi lắc đầu: “Không, ta có cách khiến ngươi phá vỡ cực hạn của bản thân, đi con đường cao hơn.”
Trên thực tế, Chung Linh và Lưu Diễm vẫn đi đường cũ nhưng mà Chung Dương Minh đi theo mình luyện võ.
Xem như đi con đường thể tu cùng loại với Nguyên Bá.
“Được thật hả, có thể.... để ta xem thử không, trước khi chết cho dù nhìn một cái....” Vẻ mặt Nguyên Bá cực kỳ kích động, nhìn chằm chằm Tiêu Thiên không thôi.
Tiêu Thiên lắc đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn Nguyên Bá: “Không thể!”
“Tại sao?” Nguyên Bá thất hồn lạc phách, ngóng nhìn Tiêu Thiên, trong mắt long lanh nước mắt: “Ta chỉ là muốn trước khi chết, nhìn tương lai của thể tu một cái.”
“Tương lai của thể tu có liên quan gì tới ngươi?” Vẻ mặt Tiêu Thiên kỳ quái nhìn Nguyên Bá: “Ngươi cũng không phải thể tu, ngươi chỉ là một mãng phu ỷ mạnh hiếp yếu.”
“Thế giới giới vực thể tu theo ta được biết, rất nhiều thể tu đều không ngừng thử phá vỡ cực hạn của bản thân, trong tranh đấu, khiêu chiến cực hạn và trong bản thân, không ngừng tiến lên phía trước.”
“Mà ngươi đã đứng ở đỉnh của thể tu, lại muốn mượn dùng ngoại lực, muốn ức hiếp người nhỏ yếu.”
“Nếu ta đoán không sai, điều kiện mà Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ đồng ý với ngươi, chính là sau khi luyện hóa dân chúng thì cung cấp lực huyết nhục trong đó cho ngươi, cho ngươi thử phá vỡ ràng buộc của thiên địa, đúng không?”
Tiêu Thiên giống như một cái búa tạ, hung hăng đập vào lòng Nguyên Bá.
Chòm râu bạc phơ của hắn hơi rung động, không nhịn được rít gào: “Ta.... ta cũng là vì tương lai của thể tu, cho dù cố gắng như thế nào, chính là không cách nào phá vỡ cực hạn đó.”
“Ta có thể làm sao đây, đây là mệnh của thể tu!”
“Mãng phu? E rằng ngươi là công tử bột của thế giới giới vực thượng vị nào đó ra ngoài du lịch, ngươi căn bản không biết, rốt cuộc ta đã trải qua cái gì, dựa vào cái gì....” Nguyên Bá chỉ vào vết sẹo trên người rít gào, âm thanh đột ngột im bặt.