Tiêu Thiên đã cởi áo ở trước mặt hắn, lộ ra thân thể tinh tráng rắn chắc.
Không chỉ riêng Nguyên Bá, đồng tử của Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ bên cạnh đều co rút lại.
“Cha....” Tiêu Ngư Nhi cũng che cái miệng nhỏ, trừng to mắt.
“Tiêu đại nhân à.... haiz....” Long Khâu Đạo đau lòng thở dài một tiếng, cúi đầu thăm hỏi.
Phía trên, trải rộng chi chít dày đặc các loại vết sẹo đáng sợ, dữ tợn vặn vẹo.
Đủ loại vết thương trí mệnh, khắp nơi có thể thấy được.
Cho dù là những vết sẹo trên người mà Nguyên Bá kiêu ngạo, ở trước mặt Tiêu Thiên đều giống như trò đùa.
Ở trái đất, cũng không có cái gọi là đan dược thìên tài địa bảo như thế giới này.
“Trong miệng của ngươi cứ nói đây là mệnh của thể tu, đối mặt với khó khăn, ngươi không nghênh đón khó khăn mà tiến lên, lại lựa chọn trốn tránh.”
“Khi ngươi vươn tay tới những dân chúng không có chút sức phản kháng thì chỉ là kẻ nhát gan mà thôi.”
“Bản thân ngươi từ bỏ, bằng lòng tin tưởng cái gọi là mệnh, người khác không quản được.”
“Nhưng ngươi không nên kéo người khác cùng xuống nước.”
Tiêu Thiên khoác áo lên, nhìn Nguyên Bá: “Ta biết một tiểu cô nương, thuở nhỏ cha mẹ đều mất, bị người ta bắt đi chặt tay, ép nàng đi ăn xin.”
“Lúc gặp nàng, chính là lần thứ bảy mươi tư nàng nghĩ cách chạy trốn đi báo quan, bị bắt lại đánh đang hấp hối.”
“Nhưng trong mắt nàng có một đốm lửa đang rực cháy, cho tới bây giờ cũng chưa từng tắt.”
“Ngươi còn không bằng một tiểu cô nương.”
Nguyên Bá đứng tại chỗ, im lặng thật lâu, bỗng nhiên cười ra tiếng, không khỏi lắc đầu: “Ngươi nói đúng, ta không xứng.”
Vừa dứt lời, Nguyên Bá đột nhiên nâng tay, một quyền đánh vào trong ngực, đánh nát trái tim của mình.
Lấy cái chết tạ tội.
Nhìn Nguyên Bá chết đi, Tiêu Thiên im lặng một lát.
Thể tu....
Ở phương diện nào đó, có chút tương tự với người luyện võ như hắn.
Tiêu Thiên thở ra một hơi, quay đầu nhìn về phía Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ, trên mặt lộ ra nụ cười: “Mặt làm gì như khóc tang vậy, thoải mái chút đi.”
“Dù sao bổn vương cũng không phải người xấu gì đâu, đừng sợ hãi như vậy.”
Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ run cầm cập, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Bọn họ rất sợ hãi nha.
? ? ?
Không sợ?
Sao không sợ được chứ!
Hơn nữa rốt cuộc Tiêu Thiên có biết mình khủng bố cỡ nào không.
Thực lực mạnh đến nghịch thiên, bản thân lại mang đến cho người ta sợ hãi cực lớn.
Vậy thì, trên cơ sở này, đối phương còn là một kẻ điên đó?
Từ một loạt tình hình vừa nãy cho thấy, bọn họ cũng đã nhìn ra.
Đầu óc của người này có vấn đề, không nói đạo lý được.
"Đừng khẩn trương, chủ mưu Tử Tâm Liên đã đền tội, các ngươi cùng lắm chỉ có thể coi là đồng lõa." Tiêu Thiên vỗ bả vai của hai người họ, nở nụ cười.
"Trên trời có đức hiếu sinh, ta vẫn quyết định cho các ngươi một cơ hội quý giá."
Trên mặt của Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ vốn không lộ ra chút vui vẻ nào.
Không tin.
Người trước mắt có lòng tốt như vậy?
Nhưng... lỡ như?
Trong lòng hai người họ vẫn dâng lên một tí xíu hy vọng.
Dù sao thì đầu óc của người trước mắt quá khác thường, làm ra mấy chuyện đau đầu là điều rất bình thường.
Bọn họ nhớ kỹ lại, vừa nãy bách tính của hoàng triều Đại Viêm xưng hô đối phương thế nào?
Thiên Tôn Chí Thiện bám váy.
Trong cái danh hiệu này có hai chữ ‘Chí Thiện’, nghĩ đến thường xuyên phát lòng tốt, là người mềm lòng.
Nghĩ đến đây, Chu Thiên Cơ mang theo hy vọng, dè dặt hỏi: "Tiêu đại nhân, bọn ta còn có cơ hội hay không?"
"Bất kỳ là ai, đều có được một cơ hội hối cải làm người mới, đặc biệt là hai vị." Tiêu Thiên vỗ bả vai của Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ, có biểu cảm nghiêm túc.
"Dù sao thì cái mà Tử Tâm Liên muốn có là di tích Thánh Long, mà người muốn lướt qua quốc vận luyện hóa bách tính là hai người các ngươi."
"Phạm phải lỗi lớn như vậy, sao không nghĩ cách đạt được sự tha thứ của mọi người chứ?"
Lời của Tiêu Thiên thoạt nghe hình như rất có đạo lý.
Nhưng Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ suy nghĩ cẩn thận, bỗng phát hiện có chỗ nào đó không đúng.
Đạt được sự tha thứ của mọi người?
Thú vị!
Không biết tại sao, trên trán của Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ chảy ra lớp mồ hôi lạnh, cảm thấy hình như tình hình không ổn cho lắm...
Mà Tiêu Thiên thì quay đầu nhìn về phía Long Khâu Đạo: "Có cách gì để bọn họ không cách nào phản kháng hay không?"
"Có!" Long Khâu Đạo vội vàng trả lời, hết sức ân cần.
Tiêu Thiên vừa mở miệng thì ông đã vẫy tay, hiện ra sợi tơ màu vàng kim.
"Thừng buộc thân!"
Long Khâu Đạo lấy ra vật này, vung tay lên, sợi tơ màu vàng kim như con rắn đang bơi, trong nháy mắt bao trùm lên thân của hai người họ.
Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị trói chặt.
Lúc này, Tiêu Thiên chợt ra tay, điểm chuẩn lên đan điền của hai người họ.
Phụt!
Tiếng bay hơi chợt hiện lên.
Đan điền vỡ nát, cảnh giới khí tức của hai người họ cứ như thủy triều rút xuống, nhanh chóng ngã xuống.