"Rất tốt!" Tiêu Thiên hài lòng gật đầu, nhìn về phía Long Khâu Đạo: "Nếu một bách tính bình thường đâm ông ta một kiếm thì có cách nào khiến ông ta nhanh chóng hồi phục hay không?"
"Điều này không khó, chỉ là đâm một kiếm mà thôi." Long Khâu Đạo ở bên cạnh nói đơn giản.
Tiêu Thiên gật đầu: "Nếu như cách một thời gian ngắn, đâm một kiếm, chém một đao… thì có cách nào khiến ông ta luôn duy trì trạng thái tốt nhất không?"
"Ví dụ một bách tính đâm xong một kiếm, sau đó lúc bách tính chém một đao thì kiếm trước đó cũng sắp khỏi rồi."
Long Khâu Đạo suy nghĩ cẩn thận ý tưởng của Tiêu Thiên, rồi đứng lên: "Nếu như hòa đan dược chữa thương thành thuốc nước, trước khi ra tay, làm thấm lên vũ khí, hình như là có thể làm được."
"Như vậy, lúc tạo thành tổn thương, thuốc nước cũng dính lên trên miệng vết thương, phát huy tác dụng khép lại vết thương."
Long Khâu Đạo trả lời khiến Tiêu Thiên hết sức hài lòng.
Nhưng Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ bên cạnh đã sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Sao Tiêu Thiên có thể bình tĩnh nói ra chuyện đáng sợ như vậy với lão già đó chứ.
Đâm một kiếm chém một đao, nhanh chóng khép lại cái gì chứ.
Tiêu Thiên muốn làm gì?
"Nếu có thể làm được thì các ngươi có thể hối cải làm lại cuộc đời, đến đây nào." Tiêu Thiên quay đầu nhìn về phía Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ đang bị trói chặt.
"Vì lợi ích riêng mà hai người các ngươi muốn mưu hại tính mệnh của nhiều bách tính hoàng triều Đại Viêm, đế quốc Đông Viêm và Thiên Cơ các như vậy."
"Cho nên, ta không thể tha thứ cho các ngươi thay bách tính được."
"Nhưng vừa nãy ta đã nghĩ đến một chủ ý hết sức tuyệt diệu, chính là khiến tất cả bách tính bị các ngươi mưu hại đều đến đánh các ngươi một lần, coi như là báo thù."
"Con người của ta à, tương đối lương thiện, hơi mềm lòng, sẽ hạn chế mỗi một bách tính đến đánh các ngươi, chỉ có thể ra tay một lần mà thôi!"
"Ví dụ như đâm các ngươi một kiếm, chém các ngươi một đao. Có lẽ có bách tính nhát gan, hơi sợ, đấm các ngươi một quyền, đá các ngươi một cước cũng nên."
"Nhưng cứ việc yên tâm, ta sẽ để Long Khâu Đạo trông coi các ngươi, tuyệt đối sẽ không để các ngươi chết, bảo đảm sự an toàn cho các ngươi."
"Chỉ cần mỗi một bách tính đều báo thù, có thể bỏ qua cho các ngươi, để lại cho các ngươi một cái mạng, cho các ngươi một cơ hội."
Mặt của Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ không chút giọt máu, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Mỗi một bách tính đều đâm một kiếm?
Chém một đao?
Chỉ với bách tính của hoàng triều Đại Viêm, số người đã hơn ba tỷ!
Cho dù là bách tính của đế quốc Đông Viêm và Thiên Cơ các bắt đến, đều là từng được chọn qua, góp số người lại cũng gần hai mươi tỷ.
Dường như có thể chen chúc chật kín lò luyện chiến tranh ngụy tạo tiểu thiên địa.
Nhiều người đến vậy, mỗi một người đều đánh bọn họ.
Dù lão già đó đảm bảo bọn họ không chết nhưng sau cùng, bọn họ có khác gì với chết chứ.
Thân thể gánh nổi nhưng linh hồn không gánh nổi!
"Tiêu đại nhân, như vậy thời gian lâu quá, không biết phải cần mấy năm." Long Khâu Đạo bên cạnh chợt nói ra suy nghĩ của mình.
Tiêu Thiên xua tay để đối phương yên tâm: "Không sao, từ từ thôi, hối cải để làm người mới, con đường cứu rỗi bản thân là một cái quá trình khá dài."
"Những năm gần đây, ngươi sẽ phải hao tâm tổn trí, quan tâm hai bọn họ nhiều hơn, tuyệt đối không để bọn họ chết."
"Phải bảo vệ bọn họ thật tốt."
Lời này của Tiêu Thiên khiến khóe miệng của Long Khâu Đạo co giật, hơi đồng tình thương hại nhìn về phía Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ.
"Không, ngươi giết ta đi, Tiêu Thiên ngươi hãy giết ta đi!" Đông Phương Cao Huyền nhăn mặt, gào thét sợ hãi.
Vừa nghĩ đến ngày tháng sau này sẽ bị trói buộc tại đây, bị những bách tính thấp hèn đó đánh.
Muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Hắn chỉ tưởng tượng thôi, đã không thể chấp nhận được bóng tối sắp giáng đến.
Cổ họng của Chu Thiên Cơ cũng khô khốc, nhìn lấy Tiêu Thiên: “Tiêu đại nhân, ta cầu xin ngươi, cho ta sự sảng khoái đi.”
"Vậy sao?" Tiêu Thiên nở nụ cười, tiến lên ôm lấy hai người họ, hai bàn tay vỗ nhẹ sau lưng bọn họ.
"Các ngươi muốn luyện hóa người sống, sao không nghe nói cho người ta thoải mái chứ?"
"Cho nên ấy à, phải sống sót, chỉ có trả lại tội nghiệt thì linh hồn của bọn họ mới bay lên đó được."
"Các ngươi phải cảm ơn ta."
"Đây cũng là tốt cho các ngươi."
Toàn thân hai người họ phát run, bọn họ chợt cảm giác đã nghe thấy lời nói ác độc nhất của cuộc đời này.
Lời này...
Là vì tốt cho ngươi.
Long Khâu Đạo xách Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ bất tỉnh.
Hai người này trải qua cảm xúc phức tạp từ sợ hãi đến phẫn nộ vân vân, sau đó còn bị Tiêu Thiên phế tu vi, cứ thế ngất xỉu.
Tiêu Thiên đang đi đằng trước, đường cũ trở về.
Bởi vì hắn phát giận, cả Nam Hoang vực gió êm sóng lặng, bình yên vô sự.