Nếu là có đại năng giả cảm nhận thử sẽ hoảng sợ phát hiện, lực lượng quy tắc thiên địa lại hiện lên trong giới vực hoang vu này.
Lực lượng quy tắc chủ động hiện lên là vì áp chế dị tượng tại giới vực hoang vu.
"Tiêu ca ca!" Lúc này, phía trước có tiếng hô vang lên.
Tiêu Thiên vừa ngẩng đầu đã thấy một nữ tử toàn thân bừng bừng lửa tím, hung hăng nện hai quả bưởi lên mặt mình.
"Ứm!" Tiêu Thiên chới với tay muốn tránh thoát, hắn không thở được.
"Ngươi định bịt chết hắn à?" Tử Nhược Yên tới sau, tức giận giật ngược Lạc Nữ Ái lại thật mạnh.
Tiêu Thiên được cứu, lộ ra vẻ bất an xen lẫn sợ hãi. Hắn há mồm thở dốc, đồng thời quay sang nhìn Tử Nhược Yên: "Đa tạ ân cứu mạng của bệ hạ, nếu muộn hai bước thôi, ta không chết trong tay địch nhân lại chết trong tay nữ ma đầu nhà mình mất."
"Được rồi, không cần nói nhiều." Tử Nhược Yên quan sát Tiêu Thiên, thấy trên người hắn không có vết thương gì mới yên lòng: "Không sao là tốt rồi."
Long Khâu Đạo đứng cạnh yên lặng nhìn hết thảy, lông mày giật giật.
Tiêu đại nhân, cao tay lắm!
Mà bên này, Tử Nhược Yên quay đầu trừng Lạc Nữ Ái: "Hấp ta hấp tấp. Còn Ma đế cơ đấy."
"Tại ta sốt ruột mà. Tiêu ca ca, đầu vàng chết tiệt kia đâu?" Lạc Nữ Ái rất hưng phấn, vung hai nắm tay: "Thiếp tới giúp chàng đánh bay nàng!"
"Lạc Nữ Ái!"
"Có nói ngươi đâu, nói lão bà cơ mà."
"Hử? Ta thấy rõ ràng là ngươi cố ý." Tử Nhược Yên cau mày, uy áp trong cơ thể ầm ầm bộc phát, đã vậy quy tắc thiên địa còn phối hợp ăn ý: "Không thấy hai người ngất xỉu bên kia à? Chứng tỏ mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi đấy thôi!"
Lạc Nữ Ái nhếch môi, nheo mắt tóe lửa: "Nỡm ạ. Sao vị Nữ Đế này lại vấy bẩn sự trong sáng của người ta bừa bãi như vậy nha."
Nguy cơ được giải trừ, hai vị Nữ Đế đại nhân vừa kề vai chiến đấu lại quay sang đối chọi gay gắt.
"Hai người các nàng, khụ khụ ưm..." Lúc này, Tiêu Thiên bỗng ho khan kịch liệt, lảo đảo quay cuồng như sắp rơi khỏi bầu trời.
Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái giật mình hoảng hốt, vội vàng một trái một phải ôm lấy Tiêu Thiên.
"Tiêu lang quân!"
"Tiêu ca ca!"
"Không sao, hao tổn nhiều quá." Tiêu Thiên khoát tay áo, giọng hơi yếu ớt: "Tuy vừa rồi không phải cấm thuật của Cổ Thần tộc nhưng cũng là một thủ đoạn ta dùng để bạo phát."
"Mặc dù tính mạng không đáng ngại nhưng vẫn phải nghỉ ngơi một thời gian mới bình phục hoàn toàn được."
"Thật áy náy, làm hai nàng lo lắng rồi."
Tử Nhược Yên lắc đầu nhìn Tiêu Thiên: "Chàng đã làm rất khá, cho trẫm một niềm vui bất ngờ… Diêm Vương."
Mặt Tiêu Thiên mặt đỏ lên, thật sự không đành lòng nhớ lại hiện trường lộ clone mất mặt đến nhà bà ngoại này.
"Đúng vậy, không ngờ Tiêu ca ca lại lợi hại đến thế. Thể tu cũng có thể mạnh vậy cơ à?" Đôi mắt đẹp của Lạc Nữ Ái dính lấy Tiêu Thiên không rời.
"Cũng tạm thôi. Ta gặp may, tìm ra một bí quyết nhỏ, phá bỏ cực hạn." Tiêu Thiên trưng ra vẻ mặt khiêm tốn.
"Nơi này không phải chỗ để nói chuyện. Về nhà đã." Tử Nhược Yên nhìn khung cảnh hoang vu xung quanh, cau chặt mày.
Lạc Nữ Ái ở bên cạnh cũng điên cuồng gật đầu: "Đúng đúng, về nhà lại nói!"
"Về nhà?" Tiêu Thiên ngây ngẩn.
Từ khi hắn chào đời đến giờ, đây là lần đầu tiên nghe được từ này.
Cảm giác… rất kỳ quái.
Mà hai vị Nữ Đế hoàn toàn không nhìn rõ vẻ mặt Tiêu Thiên, chỉ cùng ôm hắn bay về phía khu vực bên trong lĩnh vực được Thánh Long thủ hộ.
Hai người các nàng vô cùng ăn ý, không nhắc đến Long Khâu Đạo và Tiêu Ngư Nhi.
Tiêu Ngư Nhi ngoan ngoãn ngồi trên người hai tên bị trói, vui vẻ nhìn ba bóng người phía trước.
Long Khâu Đạo thì không khác gì lão nô bộc, lẳng lặng làm việc.
Đoàn người nhanh chóng về tới phạm vi lĩnh vực do Thánh Long thủ hộ, xuyên qua phong ấn ra vào, lần nữa cảm nhận được lực lượng áp chế.
Lúc dần tới gần hoàng thành, Tiêu Thiên phát hiện nơi nơi đều là bóng người, bạt ngàn trải rộng.
Đến bầu trời gần khu vực hoàng thành của hoàng triều Đại Viêm, hai vị Nữ Đế chợt buông lỏng Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên cũng đứng lơ lửng giữa trời, nhìn đám người chi chít, gần như đứng chen đầy khắp nơi.
Từng gương mặt đều đang ngước nhìn bầu trời.
Bọn họ thấy Đông Phương Cao Huyền, cũng thấy Chu Thiên Cơ.
Đồng thời cũng thấy được nam tử đẹp trai quá trẻ tuổi kia.
"Cảm ơn ngài!" Tiểu cô nương cụt một tay của viện phúc lợi dẫn đầu hắng giọng gào lên.
Cô bé vừa mở đầu, đám trẻ viện phúc lợi xung quanh cũng đồng loạt hô hào về phía Tiêu ca ca thân quen trên bầu trời.
"Cảm ơn ngài!"
Tiếp đó là các bách tính trong viện phúc lợi, bách tính tại hoàng thành, thậm chí cả bách tính còn đang ngơ ngác hốt hoảng vì vừa được cứu từ lò luyện ra ngoài.
Ai nấy đều ngước mặt nhìn người nam tử trên bầu trời.
Bọn họ đồng loạt hô lên ba chữ đơn giản nhất.
"Cảm ơn ngài!"
Cả đất trời văng vẳng câu nói này.