Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 223 - Chương 223. Đại Khủng Hoảng 2

Chương 223. Đại Khủng Hoảng 2 Chương 223. Đại Khủng Hoảng 2

Tiêu Thiên yên lặng nghe, chẳng những không cho rằng ồn ào mà còn cảm thấy rất êm tai.

Hắn chợt nhếch miệng cười, phất tay với xung quanh, lớn giọng hô:

"Đừng khách khí!"

Không gian trong đầu.

Linh hồn Tiêu Thiên nở nụ cười rạng rỡ, quanh thân quấn đầy ánh sáng vàng lấp lánh.

Mái tóc hồng nhạt của nữ hầu tất đen đứng lặng bên cạnh chợt bị gió thổi bay múa.

Không gian tối tăm nặng nề trong đầu chợt thoảng qua một cơn gió mát mẻ.

Những tia sáng rạng rỡ bắt đầu soi rọi từng tấc đất tối tăm nơi này.

Tuy chỉ một mảnh nhỏ, một mảnh rất nhỏ.

[Nhưng ít ra đã ấm áp lên nhiều, đúng không chủ nhân?]

Nàng nhìn ánh sáng chiếu lên linh hồn Tiêu Thiên, khẽ nở nụ cười.

Mà cấu trúc tường rào che chắn mảnh vỡ ác mộng và tâm trạng tiêu cực đều phồng lên gấp đôi.

Mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt.

Chuyện này tạm thời đi đến hồi kết.

Tiêu Thiên về tới hoàng cung, tới Thân Vương cung, nằm trên ghế linh thạch đặc chế của mình, thoải mái duỗi người.

Hắn đang định ngủ một giấc ngon lành.

Đây là thứ mà trước kia Tiêu Thiên chưa bao giờ được nếm trải. Thành ra hắn vô cùng trân trọng mỗi lần hưởng thụ lúc này.

Mà những chuyện khác không đến phiên hắn bận tâm.

Hắn lại không phải hoàng đế.

Hắn chẳng qua là một Thiên Tôn Chí Thiện bám váy bình thường không có gì lạ thôi.

Tiêu Thiên gác hai tay ra sau gáy nhìn lên trời, trong đầu hiện lên hình ảnh Tử Tâm Liên nhanh chóng nói mấy câu trước khi cơ thể tan vỡ.

Hắn nghe được.

"Không ai biết đến cùng thì có chuyện gì xảy ra với Nhân Hoàng thời đại đó. Nhưng nghĩ cũng đoán được, thứ có thể khiến Đại Đế của thời đại đích thân hiến tế thì chính là Đại Khủng Hoảng."

"Ngươi cho rằng vì sao chúng ta lại vô tình như vậy?"

"Nếu Đại Khủng Hoảng tái hiện lần nữa, không ai có thể chỉ lo thân mình được. Chúng ta cần cố gắng hết sức để tăng thực lực, có thể tự bảo vệ bản thân."

"Đừng giết ta, chỉ cần cứu ta về, ta có thể tiết lộ cho ngươi rất nhiều tình báo khác."

"Cái đồ chó má..."

Tiêu Thiên nhắm hai mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, bên môi là nụ cười nhẹ nhàng.

Ánh nắng tươi sáng, trời trong gió ấm.

Thân Vương cung, ghế linh thạch được Long Khâu Đạo tự tay cải tạo cực kỳ đàn hồi, mềm như nhung vậy.

Tiêu Thiên nằm trên ghế hưởng thụ tắm nắng, vô cùng thoải mái. Nhưng không biết vì sao, hắn lại ỉu xìu xìu.

"Thân Vương, xong rồi đâ." Chung Linh ngồi cạnh gọt vỏ dưa và trái cây xong, đặt khay xuống cạnh hắn.

Tiêu Thiên phẩy tay cho nàng lui sang một bên: "Được rồi, hết chuyện của mi rồi. Sang bên cạnh luyện công đi, đừng có lười biếng."

"Đều tại các ngươi luyện công không nghiêm túc nên mới không phát huy được tác dụng trong nguy cơ lớn lần này. Mi phải kiểm điểm đi."

Chung Linh gục đầu xuống, yên lặng đi sang một bên luyện công.

Cái này không thể trách nàng được, trách địch nhân lợi hại quá thôi.

"Tiêu đại nhân, mời dùng." Long Khâu Đạo cạnh đó vừa đun trà xong, hai tay dâng tới.

Tiêu Thiên nhận lấy, phẩm một ngụm, thỏa mãn ra mặt: "Tuyệt không thể tả, điểm trà nghệ tuyệt đối."

"Tiêu đại nhân khen trật rồi." Long Khâu Đạo trưng ra vẻ khiêm tốn, vuốt râu cười.

"Long Khâu Đạo, lúc còn sống ngươi đi theo bên người Nhân hoàng đúng không? Trước kia hắn ta gặp phiền toái gì?" Tiêu Thiên bắt đầu nhiều chuyện, lòng dấy lên hiếu kỳ.

Long Khâu Đạo lắc đầu, lộ vẻ khó xử: "Thời gian xa xưa quá rồi. Ngài cũng biết đấy, ta từ bỏ thân thể, chỉ còn dư lại mảnh hồn tàn khuyết không trọn vẹn này."

"Hình như là trước đây ta tự mình chia tách linh hồn, trấn thủ các nơi."

"Chỉ biết đó là một hồi đại kiếp nạn, nếu không ứng phó cho tốt sẽ khiến cả trăm tộc diệt vong!"

"Nhưng với bản lĩnh của Tiêu đại nhân, dù kiếp nạn có tới cũng không khó để tự bảo vệ mình."

Tiêu Thiên gật đầu hưởng ứng, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: "Theo lời của Tử Tâm Liên trước khi chết, đại kiếp nạn sẽ buông xuống lần nữa. Vì sao lại trùng hợp như vậy?"

"Ngươi nói xem, kiếp nạn trở lại có phải nhằm vào ta không?"

Long Khâu Đạo đang châm trà, nghe vậy tay run lên, suýt không cầm chắc.

Ông ngẩng đầu, thành khẩn nhìn Tiêu Thiên: "Tiêu đại nhân, ngài thiện lương nhân nghĩa như vậy, ta cảm thấy không ai lại vô duyên vô cớ tới hại của ngài."

"Cái này không chuẩn. Ta mới tới nơi này thời gian ngắn như vậy đã bị người tính kế mưu hại mấy lần. Nguy hiểm khôn cùng." Tiêu Thiên lắc đầu, không ủng hộ cách nói của Long Khâu Đạo.

"Nếu ta không có chút năng lực làm chỗ dựa thì có khi xương cốt cũng chẳng dư lại ấy chứ."

Lưu Diễm đang đứng canh cửa, lẳng lặng nghe đến đây thì khóe miệng giật tăng tăng.

Đúng vậy, đám người kia đều bị trừng phạt đúng tội thìên đao vạn quả cũng không quá mức.

Nhưng đâu ra nguy hiểm không cùng chứ?

"Được rồi, cá nhỏ đâu?" Tiêu Thiên nhìn trái ngó phải, lúc này mới nhận ra nha đầu nọ đã mất tăm.

Long Khâu Đạo tươi cười: "Cô bé đi tìm hai vị bệ hạ. Từ khi thành khí linh của ngọc tỉ trấn quốc, cô bé rất thích ở bên người hai vị kia."

Bình Luận (0)
Comment