Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 224 - Chương 224. Trời Rạn Nứt

Chương 224. Trời rạn nứt Chương 224. Trời rạn nứt

"Lại đi chơi à?" Tiêu Thiên gật gù. Mấy ngày nay Tiêu Ngư Nhi thường xuyên dính lấy Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái.

Cũng hợp lý thôi, tiểu nha đầu kia mới có linh trí ba năm.

Trẻ con thích dính mẫu thân là chuyện thường tình.

Huống chi những hai mẫu thân liền.

"Cha!" Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo có mặt.

Tiêu Ngư Nhi từ cửa bay vọt vào, phanh gấp lại trước mặt Tiêu Thiên: "Hai người họ lại đánh nhau rồi."

"Lần này là vì nguyên nhân gì?" Tiêu Thiên không phản ứng gì nhiều, Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái một ngày không đánh một trận thì khó chịu trong lòng.

Xem như so tài đi, đằng nào thì đập hỏng cái gì cũng không cần hắn đền.

Hai vị phú bà kia đầy tiền.

"Tranh làm đại nương ạ. Tử mẫu thân nói ai thông minh hơn thì nghe người ấy. Lạc mẫu thân bảo là ai to người ấy làm cả." Tiêu Ngư Nhi nói xong thì nhăn nhó, trông có vẻ hoang mang.

Tiêu Thiên nhìn vẻ mặt đáng yêu của Tiêu Ngư Nhi, cười nâng tách trà: "Đang nghĩ gì đấy?"

"Cha, không phải hai vị mẫu thân ra đời cùng một ngày à? Sao Lạc mẫu thân nói mình to?"

"Khụ khụ khặc..." Tiêu Thiên bị sặc nước trà, ngồi dậy đặt tách trà lên bàn bên cạnh: "Con còn nhỏ, sau này sẽ hiểu thôi."

"Vậy được rồi." Tiêu Ngư Nhi gật đầu, bỗng nhiên nhìn về một phía: "Các mẫu thân tới rồi."

Hiện tại cô bé là khí linh ngọc tỷ trấn quốc, đương nhiên cảm giác được Tử Nhược Yên đến.

Cửa viện, Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái cùng đi vào, trán cả hai đều lấm tấm mồ hôi.

Rõ ràng là hai người vừa giao thủ, khá là mệt mỏi.

Hai nàng vào trong viện, đi thẳng tới ngồi cạnh Tiêu Thiên.

Tử Nhược Yên vươn tay cầm tách trà của Tiêu Thiên, một hơi cạn sạch nước trà dư lại trong tách.

Lạc Nữ Ái thấy thế cũng là không cam lòng tỏ ra yếu kém, đưa một tách trà rỗng tới, đoạt ấm trà từ tay Long Khâu Đạo, tự mình rót đầy.

Nàng đút cho Tiêu Thiên một ngụm trước, sau đó nốc cạn.

"Trẻ con!" Tử Nhược Yên hừ lạnh, ngả người vào lòng Tiêu Thiên: "Trẫm mệt."

Lạc Nữ Ái cũng nằm rạp vào bên kia: "Bổn đế cũng mệt."

Ghế linh thạch vừa rồi còn rộng thùng thình, giờ Tiêu Thiên lại chỉ có thể co ro ở chính giữa, cực kỳ khó chịu.

Tiêu Ngư Nhi lơ lửng bên trên nhìn cảnh này, lại liếc Long Khâu Đạo đã lui tới một bên, che miệng cười trộm.

Long Khâu Đạo cũng vuốt râu mỉm cười, hình như cảm thấy rất thú vị.

Lưu Diễm làm như không nhìn thấy, xếp hàng chung với ba nữ thân vệ Ma tộc vừa tới ở ngoài cửa, nhìn phong cảnh phía xa.

Trong thời gian này còn có thể trò chuyện những việc lý thú hoặc ly kỳ khi làm hộ vệ.

Về phần hai vị Nữ Đế ư?

Cứ để các nàng nghỉ ngơi cho tốt đi. Có rất nhiều chuyện phải xử lý sau cuộc chiến, bọn họ đã bận rộn nhiều ngày nay rồi.

Dù là Lạc Nữ Ái cũng đang nỗ lực vừa học tập vừa chia sẻ áp lực với Tử Nhược Yên.

Duy chỉ có Chung Linh tội nghiệp vẫn đang phải đứng tấn, cực nhọc luyện công.

"Hử?" Lưu Diễm đang nghe ba vị nữ thân vệ phỉ nhổ bệ hạ nhà mình không đáng, chợt thấy có bóng người đi tới.

"Bệ hạ, Chung thừa tướng đến."

"Ừ, cho ông ấy vào."

Mà lúc này Chung Dương Minh đã tới cửa viện.

"Thừa tướng, bệ hạ cho mời ngài vào."

Chung Dương Minh gật đầu, vừa tiến vào viện đã thấy Tử Nhược Yên ngồi nghiêm chỉnh cạnh bàn trà, Lạc Nữ Ái cũng ngồi bên cạnh.

Thân Vương vẫn biếng nhác nằm chảy thây, vô cùng thảnh thơi.

"Thừa tướng có việc?" Tử Nhược Yên nhìn Chung Dương Minh, trịnh trọng hỏi.

Chung Dương Minh đang chỉ huy công việc ở tuyến đầu, nếu không có chuyện quan trọng chắc chắn sẽ không tới.

"Trời rạn!" Chung Dương Minh vừa cất lời đã khiến người nghe tái mặt.

"Có ý gì?" Tử Nhược Yên nghiêm túc nhìn đối phương.

"Bầu trời ở nhiều nơi bắt đầu xuất hiện vết rách, lòng người bàng hoàng, ngoài hoàng thành vừa mới..." Chung Dương Minh còn chưa nói hết lời.

Răng rắc.

Một tiếng vỡ lanh lảnh vang lên, mọi người đều ngẩng đầu, thấy bầu trời nứt ra một lỗ hổng

"Chuyện gì vậy?" Tiêu Thiên sửng sốt, chợt qua phắt lại nhìn Long Khâu Đạo: "Ngươi dám nói mất trí nhớ..."

"Đây là lĩnh vực Thánh Long thủ hộ đang tan vỡ. Nguyên nhân là... đã bình yên vượt qua thời kỳ con non rồi." Long Khâu Đạo nhìn về phía Tử Nhược Yên.

"Nữ Đế bệ hạ, tuy rằng ngài không phải ấu long Thánh Long nhưng lại là đối tượng lĩnh vực này bảo vệ..."

"Không đúng!" Lúc này, Chung Dương Minh chợt lắc đầu.

Một lần nữa, mọi người nhìn về phía Chung Dương Minh.

“Long Khâu tiên sinh, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo.” Chung Dương Minh nhìn về phía Long Khâu Đạo, chắp tay và hỏi.

“Mời ngài nói.”

“Thánh Long thủ hộ lĩnh vực này, nếu như bảo vệ cho một người thì giữa chừng có thay đổi không?” Chung Dương Minh trịnh trọng hỏi.

Câu hỏi này vừa nêu ra, mọi người lập tức hiểu rõ.

“Sẽ không!” Long Khâu Đạo trả lời chắc nịch, “Thánh Long thủ hộ lĩnh vực, một khi được hình thành thì sẽ không thay đổi người được bảo vệ.”

Chung Dương Minh gật đầu, nhìn sang Tử Nhược Yên: “Như thế xem ra, bên phía Thái Thượng Hoàng xuất hiện vấn đề rồi.”

Bình Luận (0)
Comment