“Lần này thì thú vị rồi!”
Sau khi Tiêu Thiên dứt lời, cơ thể của hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.
Một lát sau khi Tiêu Thiên tăng nhanh tốc nộ, không gian nơi hắn vừa mới lơ lửng lúc nãy mới bị sụp đổ vỡ vụn vì sức mạnh phản lại.
Tiêu Thiên tăng nhanh tốc độ, hắn gần như vượt qua toàn bộ vực Nam Hoang trong nháy mắt, đến gần rào chắn thế giới giới vực.
Sau đó, hắn đâm đầu vào đó.
Rầm.
Giống như bị ép ra khỏi một quả bóng hình tròn khổng lồ, Tiêu Thiên xuất hiện trong hư không, phá vỡ dòng chảy hỗn loạn trong không gian, phóng thẳng về phía trước.
Ở nơi xa hơn, cũng có một quả bong bóng hỗn loạn trôi nổi ở đó, bong bóng trong thế giới giới vực của vực Nam Hoang rõ ràng nhỏ nứt nát nhiều hơn.
Đồng thời, chúng chậm rãi xoay tròn quanh quả bong bong hỗn loạn lớn hơn.
Nơi có bong bóng của rào chắn thế giới giới vực lớn hơn, chính là vực Song Cực.
Tiêu Thiên tìm được điểm đột phá, lao đầu vào vực Song Cực, sau đó hắn thả Long Khâu Đạo, Lưu Ngạo Thế và Chu Nhất Tâm ra.
Lưu Ngạo Thế và Chu Nhất Tâm nhìn thấy vực Song Cực quen thuộc, bọn hắn nghi ngờ nhân sinh.
Mới trong thời gian một chén trà, đã đến nơi rồi?
Nhưng bọn hắn lại không biết Tiêu Thiên đã cố gắng khống chế tốc độ, tránh tạo ra sự phá hoại và động tĩnh quá lớn.
“Các ngươi phụ trách cung cấp tin tức, ta phụ trách cắt ra, Long Khâu Đạo phụ trách thu vào trong di tích.” Tiêu Thiên cầm đao Vô Thường, bắt đầu bận rộn làm việc.
Nửa canh giờ sau.
Với sự giúp đỡ cung cấp tin tức của Lưu Ngạo Thế và Chu Nhất Tâm, Tiêu Thiên đã tiến hành cắt đôi đế quốc Đông Viêm và Chu Thiên Cơ một cách chuẩn xác.
Sau đó, Tiêu Thiên cắt toàn bộ khu vực lãnh thổ của đế quốc Đông Viêm và Thiên Cơ Các mang đi.
Sau khi Tiêu Thiên rời đi, hắn hoàn toàn không để ý.
Nhìn ra phía xa xa của vực Song Cực giống như bong bóng ở đằng sau, khoảng không gian ở giữa đã hoàn toàn trống rỗng.
Biến thành bánh donut!
“Chuyện tiếp theo chính là tìm tung tích của nhạc phụ nhạc mẫu.” Tiêu Thiên hài lòng nhìn kiệt tác của mình, hắn nghĩ ngợi rồi đột nhiên có chút lo lắng, “Đợi chút, bọn họ sẽ không chê bai ta đúng không?”
“Dù sao ta cũng là tên ở rể, một tên ăn cơm mềm.”
“Ngoài việc chém người thì chỉ có tấm lòng lương thiện này có thể lấy ra được thôi.”
“Khai quốc hoàng đế giống như nhạc phụ đại nhân, một nam nhân giống như nhân vật chính của tiểu thuyết, ông ấy có coi thường ta không?”
Tiêu Thiên chìm vào trong sự khổ não.
Làm sao đây?
“Mặc kệ đi, đến lúc đó rồi tính.” Tiêu Thiên không nghĩ nữa, hắn lao đầu vào trong di tích Thánh Long lơ lửng trong hư không, đi báo tin tốt cho Tử Nhược Yên.
Lần này, không cần phải lo lắng sự an toàn của bách tính nữa.
....
Nơi xa xôi, Tử Đế Tôn núp sau lưng nương tử Tuyết Như Yên của mình, không nhịn được mà hắt xì một cái.
“Lạ thật, ai đang nhớ mình vậy?” Tử Đế Tôn xoa xoa mũi, tiếp tục ôm linh quả to bằng cái đầu và cắn mạnh.
Cung Thân Vương, Tử Nhược Tên đang thở hổn hển, ngồi ở đó không muốn nói chuyện nữa.
Mệt quá rồi!
“Sữa bò” Lạc Nữ Ái rõ ràng vẫn tràn đầy năng lượng, một khi đánh nhau thì không chịu ngừng lại.
Đặc biệt là bản thân đánh đối phương càng đau thì lại càng hứng thú với đối phương, nàng không thể thoát ra khỏi tâm trạng chiến đấu điên cuồng.
Tử Nhược Yên nhớ lại cảnh tượng kề vai sát cánh lúc trước, đương nhiên cảm thấy người như Lạc Nữ Ái, cũng được xem là một chiến hữu đáng tin cậy.
Nhưng khi đối phương là đối thủ, cảm giác này lại không tốt đẹp cho lắm.
Đặc biệt là hôm nay cô nàng này thật sự quá khó đối phó.
“Ha ha ha ha, thật sự đánh đã quá đi.” Lạc Nữ Ái chống nạnh đứng đó, vô cùng thoải mái mà ngẩng đầu cười lớn.
Tử Nhược Yên lau trán, hất những giọt mồ hôi đi, nàng bất lực lắc đầu.
Lúc này, Lạc Nữ Ái nhìn Tử Nhược Yên, đột nhiên mở miệng: “Ta có thể đoán đại khái cách của Tiêu ca ca, chắc chàng ấy đã đi thử xem mấy ngày này di tích Thánh Long có thể mang đi bao nhiêu người.”
“Ngoài chuyện này ra, có lẽ chàng ấy sẽ lợi dụng lò luyện chiến tranh để mang một phần bách tính đi, cũng mang một phần bách tính trong di tích thành trì lơ lửng kia đi.”
“Có thể cứu bao nhiêu người thì cố gắng hết sức cứu bấy nhiêu người, bây giờ lãnh thổ của đế quốc Đông Viêm và Thiên Cơ các là đất vô chủ, chuyển người đến đó hẳn là không có vấn đề gì.”
Nói đến đây, Lạc Nữ Ái nhìn Tử Nhược Yên với ánh mắt sáng rực: “Bổn đế sẽ tận lực giúp đỡ chàng ấy, bảo vệ đủ lượng bách tính cần thiết để hoàng triều Đại Viêm có thể tái sinh ở vùng lãnh thổ mới.”
“Không phải ngươi đã từng nói rồi sao, nhất định phải giữ được hoàng triều Đại Viêm, vậy thì khi phụ thân và mẫu thân ngươi quay về mới có nhà.”
Tử Nhược Yên nghe Lạc Nữ Ái nói, nàng há miệng nhưng lại không nói lời nào.
Nếu như nàng nhớ không nhầm, hình như Lạc Nữ Ái không còn người thân nào nữa.