“Ngoài ra, chúng ta phải dùng vật liệu tốt để đúc tượng của họ, để những bách tính chưa trút giận, chưa trả thù bọn họ có thể tiếp tục trút giận, trả thù.
“Không còn cách nào, bọn hắn vẫn trả xong tội lỗi của mình, con đường cải tạo thay đổi bản thân vẫn chưa đi hết.”
Tiêu Thiên lộ ra vẻ mặt thương cảm: “Mang theo tội nghiệp nặng như vậy nhập luân hồi, đầu thai chuyển kiếp chỉ sợ phải trở thành heo chó, bổn vương thật sự không nhẫn tâm.”
“Đây là điều duy nhất ta có thể làm cho họ, nếu như hai người bọn hắn dưới hoàng tuyền biết được, có lẽ sẽ vô cùng cảm động đúng không.”
Ban đầu vị quan viên này nghe Tiêu Thiên muốn xây một ngôi mộ lớn, dựng bia tạc tượng cho bọn họ còn cảm thấy không hiểu.
Nhưng khi nghe đến đoạn sau, hai mắt hắn phát sáng.
Cao!
Thân Vương đại nhân, chiêu này thật tuyệt.
“Thân Vương đại nhân, hạ quan sẽ đi sắp xếp ngay.” Vị quan viên này hưng phấn trả lời, quay đầu chạy đi ngay.
Tiêu Thiên hài lòng gật đầu, hắn nói với Lưu Ngạo Thế và Long Khâu Đạo: “Thấy chưa vậy, làm việc tốt làm việc thiện, sẽ khiến người ta cảm thấy tâm trạng vui vẻ.”
“Các ngươi xem, hắn ta cười vui vẻ biết mấy.”
Sắc mặt Long Khâu Đạo thản nhiên, ông mỉm cười: “Tiêu đại nhân, ngài nói đúng lắm.”
Lưu Ngạo Thế lau mồ hôi trên trán, vô cùng đồng tình với hoàng đế tiền nhiệm Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ.
Chọc ai không tốt, lại chọc phải vị gia này.
Giờ thì hay chưa, chết rồi cũng không cho ngươi yên ổn.
Còn liên mồm nói suy nghĩ vì ngươi!
Nhưng những lời Tiêu Thiên nói, ngươi ngẫm nghĩ lại, hình như cũng có chút đạo lý.
Mà Chu Nhất Tâm cũng trở về với vẻ mặt kỳ lạ.
Quan viên Hộ Bộ đã dẫn Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ đi từ chỗ hắn, đồng thời nói cho hắn nghe chủ ý tuyệt vời của Tiêu Thân Vương.
Đối với chuyện này, Chu Nhất Tâm chỉ có thể cảm khái.
Các chủ, không phải ngài đáng bị như vậy sao?
“Được rồi, nên nói chuyện chính bổn vương tìm các ngươi.” Tiêu Thiên nhìn hai người, nói rõ lý do mình đến đây.
Sau khi nói xong, Tiêu Thiên đặc biệt căn dặn: “Sau khi chuyện này xong xuôi, các ngươi phải nhớ kỹ, người đóng góp nhiều nhất là Long Khâu Đạo, không thể nói là ta làm.”
“Nếu không thì, bệ hạ nhất định sẽ lo lắng ta lại làm chuyện có hại cho sức khỏe, cho dù ta có giải thích, e rằng nàng ấy cũng sẽ cho rằng ta đang kiếm cớ.”
“Thời buổi này nói thật lòng, có rủi ro.”
Tiêu Thiên nói đến đây, hắn lẳng lặng nhìn Long Khâu Đạo ở bên cạnh.
Còn không phải sao, lúc nãy suýt chút làm hỏng một người.
Lưu Ngạo Thế và Chu Nhất Tâm nhìn nhau, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
“Tiêu Thân Vương, thật sự có thể làm được loại chuyện này sao?” Chu Nhất Tâm hơi do dự, hắn biết biết thực lực của Tiêu Thiên rất mạnh nhưng muốn làm được chuyện này, chỉ sợ là không thể được.
Lưu Ngạo Thế cũng đang suy nghĩ, có phải Tiêu Thân Vương suy nghĩ nhiều quá rồi không: “Tiêu Thân Vương, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, lỡ như bị cuốn vào trong không gian vỡ vụn thì không phải chuyện giỡn chơi đâu.”
....
Một lát sau.
Trong vực Nam Hoang, Lưu Ngạo Thế và Chu Nhất Tâm há hốc mồm, con ngươi suýt chút nữa nhảy ra ngoài.
Hai người ngạc nhiên hoảng sợ nhìn Tiêu Thiên cầm một con đao màu đen, cắt không gian thành từng khoảng bằng phẳng gọn gàng giống như cắt đậu hũ.
“Long Khâu Đạo, lên!” Tiêu Thiên vung tay, lấy di tích Thánh Long ra khỏi không gian hệ thống.
Long Khâu Đạo gật đầu, trên người ông tỏa ra ánh kim quang, ông khống chế lực kéo hiện ra trong di tích Thánh Long.
Tất cả mọi người trong thủ hộ lĩnh vực đều cảm nhận được trời đất dường như đang rung chuyển.
Một cảm giác chóng mặt buồn nôn tràn ngập trong cơ thể nhưng lại biến mất rất nhanh, giống như ảo giác vậy.
Sau đó, tất cả mọi người trong thủ hộ lĩnh vực đều bận rộn làm việc của mình, cũng không quản nhiều nữa.
Nhưng trong vực Nam Hoang, một khoảng trống vuông vắn xuất hiện trước mặt bọn hắn.
Lưu Ngạo Thế và Chu Nhất Tâm ngạc nhiên hoảng sợ nhìn phạm vi hư không trước mặt, giống như hoàn toàn bị tách rời.
Tiêu Thiên thật sự đã cắt khoảng không gian trong phạm vi thủ hộ lĩnh vực, rồi đóng gói mang về.
“Huynh trưởng... Đệ sẽ kế thừa di chí của huynh, bảo vệ bách tính thật tốt, đi theo vị Tiêu Thân Vương này đến một tương lai mới.” Khóe miệng Lưu Ngạo Thế giật giật, thầm thì trong lòng.
Chu Nhất Tâm lại ôm mặt, run lẩy bẩy: “Lúc nãy ta đang tự tìm chết à, vậy mà ta còn cãi lại, ta sẽ không bị đánh chết chứ?”
Lúc này, hai người lơ lửng bên cạnh Tiêu Thiên giống như hai con chim cút nhỏ.
“Long Khâu Đạo, ông thu hai người này vào di tích Thánh Long trước đi, chúng ta đến vực Song Cực!” Sau khi Tiêu Thiên dặn dò xong, hắn đã nôn nóng muốn hành động.
Long Khâu Đạo thành thành thật làm theo mệnh lệnh của Tiêu Thiên, sau khi thu hai người vào thì ông cũng tự mình dung nhập vào di tích Thánh Long, để đối phương mang đi.
Sau khi Tiêu Thiên cất di tích Thánh Long vào trong không gian hệ thống, hắn nhìn quanh rồi đột nhiên toét miệng cười.