Cuối cùng, nhận thức về thế giới của ông vẫn vỡ nát.
“Long Khâu Đạo, ngươi không sao chứ?” Nhìn dáng vẻ Long Khâu Đạo giống như sắp chết máy, Tiêu Thiên vội đưa tay hợp nhất thân thể đang tứ tán của đối phương: “Ta... Ta đùa với ngươi thôi.”
“Tiêu đại nhân, ngài không cần nói gì cả.” Long Khâu Đạo bình tĩnh lại, thân thể khôi phục, dở khóc dở cười lắc đầu: “Năm phần vạn, ha ha ha... Ha ha ha ha...”
Tiêu Thiên nhìn bộ dạng này của Long Khâu Đạo, hai tay ôm đầu có chút không biết làm sao.
Đây... mình chỉ nói thật thôi mà, sao Long Khâu Đạo hỏng luôn thế nhỉ?
Chém người thì hắn biết nhưng lão nhân này điên rồi thì biết sao giờ?
Hắn không biết gì đâu.
“Chẳng lẽ bởi vì ta quá mạnh nên sau khi ông ta biết đã ghen ghét đến mức nổi điên?” Tiêu Thiên âm thầm suy đoán: “Sau này vẫn đừng nên nói thật thì hơn, ầy...”
“Cuối cùng, nam nhân sẽ dẫn tới đố kỵ.”
Về phần Long Khâu Đạo, rất nhanh ông đã dần dần bình ổn tâm trạng và khôi phục trạng thái rắn chắc ban đầu: “Nhất thời thất lễ, khiến Tiêu đại nhân chê cười rồi.”
“Ngươi thật sự không sao đó chứ? Khi nãy ta thật sự chỉ đùa với ngươi thôi.”
“Tiêu đại nhân, ta hiểu mà.” Long Khâu Đạo yên lặng gật đầu, sát lại gần Tiêu Thiên thêm chút nữa.
Từ hôm nay trở đi, mình chính là lão quản gia cận thân của Tiêu Thiên.
Ai cũng không thay đổi được.
Nga cả Nhân Hoàng đích thân đến, Long Khâu Đạo ông cũng chỉ có thể là người của Tiêu Thiên.
Không thay đổi!
“Ngươi không sao thì tốt, chúng ta đi tìm Lưu Ngạo Thế và Chu Nhất Tâm trước.” Tiêu Thiên vừa nói vừa vội vã tiến về phía trước.
Long Khâu Đạo không hiểu: “Lại đang làm gì vậy ạ?”
“Vực Nam Hoang vắng vẻ, tất nhiên có thể tùy tiện cắt chém nhưng vực Song Cực không giống vậy, ở đó vẫn còn thế lực khác.”
“Con người ta coi trọng đạo lý nhất, nhằm tránh việc không cẩn thận cắt mất địa bàn của người khác, ta phải tìm hai người địa phương kia tới làm tham mưu.”
Long Khâu Đạo lặng lẽ đi theo sau lưng Tiêu Thiên, không dám lên tiếng.
Không lâu sau.
Trên quảng trường tạm thời dựng lên ngoài hoàng thành trong thủ hộ lĩnh vực.
Tiêu Thiên tìm được Lưu Ngạo Thế và Chu Nhất Tâm ở nơi này, hai vị đã ký kết huyết khế này thành thành thật thật làm việc cho Nữ Đế Tử Nhược Yên, sắp xếp bách tính đến từ đế quốc Đông Viêm và Thiên Cơ các.
Tận dụng sức người tối đa.
Hoàng triều Đại Viêm thiếu nhân lực, hai người này lại trở giáo phản bội phe kia trong trận chiến trước đó, ra sức không ít, nên cho bọn họ cơ hội.
Tử Nhược Yên vẫn có chút khí phách ấy.
Hơn nữa, cơ hội nàng cho là thật sự.
Về phần Lưu Ngạo Thế và Chu Nhất Tâm không đi thu xếp bách tính lại đi vào quảng trường tạm thời này, đương nhiên là vì có chuyện xảy ra.
Bên cạnh hai người chính là Tiêu Thiên dẫn theo Long Khâu Đạo tìm tới cửa.
Tiêu Thiên nhìn về phía trước, Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ đang chắp hai tay sau lưng, hai chân bị trói chéo vào nhau, bị treo bên đó trong tư thế cực kỳ xấu hổ.
Bách tính xếp hàng bên dưới phẫn nỗ bất bình cầm các loại vũ khí, sau khi ngâm vào dịch thủy thì cắn răng tung ra một đòn trút giận dưới sự giám sát chăm chú của nhân công.
Nhưng Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ bị treo trên kia đã hai mắt vô hồn, không có bất kỳ phản ứng gì, hệt như cái xác không hồn.
“Đây là linh hồn hỏng mất rồi, người đã không còn nhưng cơ thể vẫn sống.” Nhận được báo cáo, Lưu Ngạo Thế tới điều tra tình hình quay sang giải thích với Tiêu Thiên bên cạnh.
Tiêu Thiên thở dài: “Xem ra bọn hắn vẫn không thể nhận thức được lỗi lầm của mình, thậm chí dùng đến cả phương thức làm vỡ linh hồn như vậy để gửi tiếng gầm thét thầm lặng cuối cùng tới ta.”
“Cũng coi là như hán tử, thả xuống nhập thổ vi an đi.”
Chu Nhất Tâm cạnh đó gật đầu: “Vâng ạ.”
“Đúng rồi, sao chúng lại bị trói thành như thế?” Tiêu Thiên có chút tò mò: “Ai làm vậy?”
“Là Chung thừa tướng phân phó ạ.”
Tiêu Thiên trừng lớn hai mắt, hết sức chấn động: “Chung tướng quân... ngài đây là...”
???
Tiêu Thiên đứng tại chỗ, nhìn Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ được thả xuống.
Mấy vị quan viên của hoàng triều Đại Viêm ở bên cạnh, lại giải thích lý do cho những bách tính kia.
“Ngươi qua đây đi.” Lúc này Tiêu Thiên đột nhiên vẫy tay với người bên cạnh.
Một quan viên Hộ Bộ đứng bên cạnh lập tức bước lên phía trước, nhìn Tiêu Thiên với vẻ mặt háo hức: “Thân Vương đại nhân, ngài có gì dặn dò?”
Bây giờ, có thể nói Tiêu Thiên là một anh hùng xứng danh trong lòng người dân của hoàng triều Đại Viên.
Ai mà không cung kính, tôn trọng hắn từ tận đáy lòng?
“Lúc nãy bổn vương suy nghĩ, quyết định xây dựng một lăng mộ tốt hơn cho Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ.”
“Tấm bia mộ kia cần phải đủ lớn để ghi lại những gì hai người họ đã làm với giọng điệu phê phán.”
“Đông Phương Cao Huyền lấy danh nghĩa đã nhận tội, còn Chu Thiên Cơ thì tự mình kiểm điểm để đặt tên đi.”