Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 236 - Chương 236. Tại Sao Ngươi Không Cứu Cháu Gái 2

Chương 236. Tại sao ngươi không cứu cháu gái 2 Chương 236. Tại sao ngươi không cứu cháu gái 2

Lưu Ngạo Thế bên này dạy dỗ cháu ngoại trong cơn giận dữ.

Chu Nhất Tâm ở phía bên kia thì dẫn theo đệ tử còn sót lại của Thiên Cơ các.

"Sau này, nhất định phải duy trì tôn trọng, thành kính với Tiêu Thân Vương."

"Phàm là lời của Tiêu Thân Vương, tất cả mọi người đều phải tuân theo."

"Nhưng phàm là ý chí của Tiêu Thân Vương, mọi người đều phải chấp hành."

"Nhớ rõ một điểm, Tiêu Thân Vương còn là tổ tông hơn tổ tông của các ngươi, biết chưa?"

Chu Nhất Tâm nhìn đám thành viên tổ chức còn lại của Thiên Cơ các, rít gào!

"Biết rồi!" Mọi người đều phụ họa, bọn họ đồng ý tin tưởng Chu Nhất Tâm.

Dù sao thì bọn họ cũng đã bảo toàn được tính mệnh của hỗn loạn lần này dưới sự dẫn dắt của đối phương.

"Tin ta đi, đây là quyết định chính xác nhất của mọi người đó." Chu Nhất Tâm nhìn mọi người, trịnh trọng nói: "Đi theo Tiêu Thân Vương, tuyệt đối không sai, ta không muốn nhiều lời."

"Nên hiểu thì sẽ hiểu, không hiểu dù ta nói các ngươi cũng không hiểu, người biết, ta không nói cũng sẽ hiểu."

"Tiếp theo, tiếp tục làm việc, dựa vào dặn dò của Thân Vương, sắp xếp bách tính thật tốt, làm việc nói chuyện đều phải khách sáo chút, là phục vụ bách tính, rõ chưa?"

Đệ tử của Thiên Cơ các cùng đáp lại: "Rõ!"

Lúc này, tất cả mọi người đều bận rộn.

Bên trong Ngự Thư phòng của hoàng cung.

Dựa theo canh giờ, bây giờ là sau giờ Ngọ.

Di tích Thánh Long, tiểu thiên địa của khu vực ngoài điện có khí hậu thích hợp, linh khí gay gắt như mặt trời nóng rực, lơ lửng trên không trung.

Ánh sáng ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu lên trên người Tiêu Thiên đang nằm trên ghế linh thạch.

Bên cạnh có khói xanh lượn lờ ở trên thư án.

Tử Nhược Yên đang bận rộn phê duyệt tấu chương.

Biểu cảm nàng nghiêm túc, đồng tử hóa thành màu vàng kim lướt qua nội dung bên trên thình thoảng còn nhíu chặt lông mày.

Ngẫu nhiên sẽ duỗi cơ thể yểu điệu, phát ra tiếng ngâm khẽ lười biếng.

Chỉ là khác với trước đây, không phải chỉ có một mình nàng, mà bên cạnh còn có Lạc Nữ Ái với đỉnh đầu hai sừng ngồi ở đó.

Lúc này, Lạc Nữ Ái đang cắn bút, đau đầu nhìn chằm chằm tấu chương trước mặt, chiếc đuôi ở sau lưng nhẹ nhàng đung đưa.

Mà tư thế này đã duy trì rất lâu.

Tiếng lật xem, tiếng viết sách của Tử Nhược Yên.

Tiếng cắn bút, tiếng bị đánh của Lạc Nữ Ái.

Lọt vào tai.

Mà Tiêu Thiên lại nở nụ cười dưới âm thanh này, ngủ rất ngon, rất mãn nguyện.

Tiêu Ngư Nhi trên người hắn xoay chân nhỏ mập mạp, dang tay ra, hiện ra chữ “Đại”, gục ở nơi này thình thoảng miệng còn chậc chậc.

Hết sức hài hòa yên lặng.

Nếu tầm mắt không ngừng đưa lên cao thì sẽ phát hiện trung tâm lãnh thổ bản thân hoàng triều Đại Viêm, một trái một phải chắp vá lãnh thổ của đế quốc Đông Viêm và Thiên Cơ các.

Mà bách tính thì không ngừng di chuyển về hai phía này, đi về nhà.

Tầm mắt rời khỏi bên trong, di tích Thánh Long như đảo nhỏ ở ngoại giới, không ngừng đến gần vực Thánh Ma ở xa xa.

Ít ngày nữa sẽ gặp.

...

Vùng đất xa xôi, ngoài bí cảnh.

"Tử Đế Tôn đã thức tỉnh huyết mạch Đế Hoàng chính thống của Nhân tộc!!!" Như long trời lở đất, nổ vang tại hư không hắc ám này: "Con gái ông Tử Nhược Yên cũng đã thức tỉnh huyết mạch Đế Hoàng chính thống của Nhân tộc."

"Nữ tử này không ở Tuyết gia, không ở bên cạnh Tử Đế Tôn và Tuyết Như Yên, mà lưu lạc ở bên ngoài, không rõ tung tích."

"Bên trong bí cảnh, Nhân Tôn suy đồi, Thánh Hồ chi linh đo lường tính toán thiên cơ có được tin tức."

Từng tồn tại đáng sợ từ bốn phía xúm lại, chợt mở mắt ra, lóe lên ánh sáng.

Trên mặt đều là kinh ngạc, tùy theo mà đến nhưng cũng vui mừng.

"Là thật?"

"Chắc chắn là thật!"

Từng cường giả đáng sợ vốn ngồi ngay ngắn ở nơi này chờ đợi thí luyện kết thúc, hoàn toàn không ngồi yên được nữa.

"Tìm! Lập tức đi tìm, tìm con gái Tử Đế Tôn, lập tức bắt về."

"Ha ha ha, Tử Nhược Yên à, nếu tìm thấy nữ tử này, kết nghĩa vợ chồng với con cháu trong tộc, con cháu đời này có thể có một nửa huyết mạch Đế Hoàng cũng là ghê gớm rồi."

"Tuyết lão đầu, Tử Đế Tôn bị ngươi gây khó dễ, vậy thì Tử Nhược Yên, nên đến lượt bọn ta tranh giành rồi."

"Tuyết lão quái, kỳ lạ, nếu ban đầu ngươi đã mời lão tổ Tuyết gia ra tay, cứu con gái con rể nhà mình, sao không dẫn luôn cháu ngoại về chứ?"

Gia chủ Tuyêt gia đương đại vẫn ngồi trên bảo tọa nước chảy giữa hư không, sắc mặt bất định, hai tay siết chặt.

Biết vậy chẳng làm!

Trong bí cảnh!

Ngọn núi hùng vĩ đã sụp đổ, lộ ra di tích bên trong.

Nơi này chính là di chỉ Nhân Tôn.

Nhưng xung quanh cửa của di tích này đều bị băng tuyết che phủ, gió lạnh rét buốt.

Một vài dòng nước bắt đầu tràn ra đã lập tức bị đóng băng thành bông tuyết, bên trong phong ấn từng bóng người.

“Vậy mà.... chỉ còn lại Yên nhi.” Trong thế giới đóng băng, mặt Tử Đế Tôn âm trầm, xách theo trường kiếm, trầm mặc không nói.

Bình Luận (0)
Comment