Lửa Thánh Ma không bận tâm cường độ sức mạnh, trực tiếp bỏng cháy máu thịt, cốt tủy, ngũ tạng lục phủ, suy yếu linh khí ẩn bên trong.
Từ đó khiến chiến lực bá đạo của thể tu suy nhược biên độ lớn. Nếu không thì sao có thể phản sát nhiều thể tu đến vậy.
"Thánh Ma tộc vô cùng thưa thớt, mà chỉ có hoàng tộc đã thức tỉnh huyết mạch Thánh Ma chí tôn mới có thể sử dụng lửa Thánh Ma."
"Theo cường độ dao động không gian vừa rồi, chắc hẳn cô nhóc tới từ nơi không xa."
"Mà khắp thế giới giới vực quanh đây, cũng chỉ có Thánh Ma vực có tộc Thánh Ma. Nhưng hiện tại tộc Thánh Ma chỉ có mình Nữ Đế Thánh Ma. Vậy dấu vết của lửa Thánh Ma từ đâu mà ra?"
Long Khâu Đạo càng nói càng cảm thấy sự tình khó bề phân biệt.
"Thế nên mới phải đưa cô nhóc về đã, chờ người tỉnh lại thì hỏi rõ tình huống." Tiêu Thiên nói xong, nhàn tản bước theo lối đường mòn.
Long Khâu Đạo vẫn đi theo sát bên Tiêu Thiên, tuy không rõ tình huống nhưng ông không lo lắng chút nào.
Với chiến lực khủng bố của Tiêu đại nhân, dù gặp vấn đề thế nào đều có thể giải quyết dễ dàng.
Tiêu Thiên cũng không về hoàng thành mà đi tới một điện phủ đặc thù bên ngoài hoàng thành.
Điện này do Ma tộc thủ vệ, thấy Tiêu Thiên đến thì lập tức cung kính hành lễ: "Thân Vương đại nhân!"
Nam tử trước mặt chính là phu quân của Nữ Đế Thánh Ma bọn họ.
"Ta cần sử dụng truyền tống trận." Tiêu Thiên nở nụ cười thân thiện, chào hỏi hai thủ vệ Ma tộc.
"Mời Thân Vương đại nhân, chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng theo thói quen của ngài." Tên thủ vệ Ma tộc này vội vã đi trước dẫn đường.
Tiêu Thiên tiến vào giữa điện phủ, theo hướng dẫn của thủ vệ Ma tộc nọ, đi tới bên trên trận pháp kia.
"Vất vả rồi." Tiêu Thiên nhìn thủ vệ Ma tộc này, cười phất tay.
Sau đó, Tiêu Thiên và Long Khâu Đạo ôm cô nhóc rồng, bị sóng không gian mang đi, biến mất trước mắt thủ vệ Ma tộc nọ.
Ngoài cửa điện phủ, thủ vệ dẫn đường quay lại chỗ gác ngoài cửa điện phủ.
"Thân Vương đại nhân quay về Thân Vương cung à?" Thủ vệ Ma tộc bên cạnh hỏi.
"Đúng vậy." Thủ vệ dẫn đường gật đầu, cười ngây ngốc: "Thân Vương đại nhân chẳng kiêu ngạo chút nào, đúng là người hiền lành."
"Đúng vậy, may mà có Nữ Đế đại nhân của chúng ta bảo hộ ngài ấy." Thủ vệ còn lại cảm khái: "Nếu không phải như vậy, người lương thiện như Thân Vương đại nhân không biết chừng bị người ức hiếp đến nhường nào."
"Đúng vậy."
Thân Vương lương thiện dễ bị ức hiếp trong lời cảm khái của hai gã thủ vệ đã về tới núi Thanh Viêm.
Thân Vương cung mới tinh được xây sâu trong núi Thanh Viêm.
Nhờ kỹ thuật truyền tống từ thành trì di tích trong Đại Viêm đế quốc, chạy tới chạy lui cũng tiện hơn nhiều.
Tiêu Thiên đi vào Thân Vương cung mới toanh, vừa vào sân đã thấy khoảng sân viện trống rỗng lúc trước đang hừng hực khí thế.
Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái rõ ràng đã nghỉ sớm, đi tới Thân Vương cung, hình như đang tranh luận cái gì. Bọn họ kề sát trán với nhau, đáy mắt tóe lửa.
Tiêu Thiên trở về, lập tức khiến không khí tranh đấu tiêu biến.
Trong tiền viện của cung Thân Vương.
Vô cùng náo nhiệt!
Truyền tống trận đã kéo gần khoảng cách giữa bọn họ, còn cung Thiên Vương của Tiêu Thiên thì trở thành nơi tụ tập của đám người nhàn hạ.
Một gia đình Chung Dương Minh đều ở đây, bọn họ đã trở thành trụ cột của hoàng triều Đại Viêm.
Chung Lệ Song đang trò chuyện với con gái Chung Linh, còn Chung Dương Minh thì đang mặc đồ đầu bếp, bận rộn với việc nấu lẩu ở đó, hình tượng này của ông hoàn toàn không giống với khi ông ở trên triều đình.
Huống hồ, vẫn còn nguyên quầy đồ nướng đang chờ ông tới nướng.
Đây đều là những thứ mà Thân Vương Tiêu Thiên thích ăn nhất.
Tiêu Ngư Nhi đang bay lơ lửng bên cạnh Chung Dương Minh, hai mắt cô nhóc sáng rực nhìn món cá nướng trước mặt mà chảy nước dãi.
Lưu Diễm rõ ràng là có rất nhiều tiếng nói chung với Lão Nhất, Lão Nhị và Lão Tam, bọn họ vừa trò chuyện vừa phụ bếp với Chung Dương Minh.
Còn hai vị Nữ Đế đại nhân thì đang làm gì?
Đương nhiên, hai người đang bắt đầu tiết mục phun những lời rác rưởi vào mặt của nhau trước khi tiến hành mỗi lần bàn luận.
Ngay khi cuộc châm chọc lẫn nhau bắt đầu lên tới đỉnh điểm và chuẩn bị động thủ.
Tiêu Thiên trở về rồi.
Ngay khi cổng viện tử mở ra, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người hắn.
Khi nhìn thấy Tiêu Thiên ôm một nữ tử tóc bạc trở về thì ánh mắt của mọi người lại lần nữa chuyển dời về phía Tử Nhược Yên cùng Lạc Nữ Ái.
Tử Nhược Yên nheo mắt, nhìn chằm chằm nữ tử kia một lúc rồi hỏi: “Lạc bò sữa, ngươi còn nhớ vào một đêm mưa Tiêu lang quân từng kể rằng có một nữ tử tóc bạc đã cứu chàng không?”
“Tử bánh bao, ngươi không cảm thấy áo giáp của nữ nhân này có phong cách rất giống ngươi sao.” Hai tay Lạc Nữ Ái ôm trước ngực mình, nàng nhìn chằm chằm vào áo giáp của nữ tử kia, trong lòng cảm thấy có chút không đúng lắm.