“Xem ra thân phận và địa vị của nữ tử này không thấp nên tài phú của nàng ta thật đáng kinh ngạc.” Tử Nhược Yên nói đến đây, đồng thời nàng nắm chặt tay Lạc Nữ Ái và nói: “Tạm thời đình chiến.”
“Hiểu rồi!” Lạc Nữ Ái và Tử Nhược Yên cụng tay nhau, nhẹ gật đầu.
Tiêu Thiên bắt gặp ánh mắt của Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái nhìn mình, hắn chớp chớp mắt và nói: “Nếu như ta nói em gái này từ trên trời rơi xuống thì các người có tin không?”
…
Khi Long Khâu Đạo giải thích tình hình lúc đó thì tất cả mọi người đều tấm tắc lấy làm lạ.
Thật sự còn có chuyện nữ nhân từ trên trời rơi xuống trúng ngay người Tiêu Thiên ư.
Sau khi Tiêu Thiên đặt Long nương tóc bạc này lên chiếc ghế dựa linh thạch của mình ở bên cạnh viện tử thì tất cả bọn họ đều đi lên vây quanh nữ tử thành một vòng tròn.
Ai cũng tặc lưỡi chậc chậc, cảm thấy thật kỳ lạ.
“Tộc Thánh Long, thật hiếm thấy à, hầu như bọn họ đều đã mai danh ẩn tích lâu lắm rồi, lần đầu tiên ta được nhìn thấy người sống đó.” Lạc Nữ Ái vừa nói vừa đưa tay lên sờ sừng rồng của đối phương.
Sau đó, Lạc Nữ Ái nhìn về phía Tử Nhược Yên với ánh mắt hiếu kỳ và hỏi: “Êy, ngươi nói xem sừng Thánh Ma của ta với sừng Thánh Long của nàng ta mà choảng nhau thì sừng của ai bị gãy trước?”
“...” Tử Nhược Yên im lặng nhìn Lạc Nữ Ái hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Trong đầu của ngươi có thể nào đừng nghĩ đến chuyện liên quan tới đánh nhau suốt ngày nữa được không?”
“Chán chết đi được.” Lạc Nữ Ái bĩu môi, đưa tay chạm vào vết tích bị cháy trên áo giáp của nữ tử tóc bạc, “Đây quả thật là vết tích bị cháy do Thánh Ma diễm gây ra nhưng rất khó để huyết mạch Thánh Ma chí tôn thức tỉnh.”
Nói đến đây, Lạc Nữ Ái vòng tay choàng qua vai Tử Nhược Yên: “So với huyết mạch Đế hoàng Nhân tộc chính thống của nàng ta thì chỉ kém hơn một chút.”
“Có lẽ nàng ta đã trải qua đại chiến, linh khí tổn thương quá nhiều, huống hồ phần đầu còn từng bị trọng thương.” Tử Nhược Yên chắp hai tay sau lưng và đứng bên cạnh xem xét tường tận một lát, rồi nàng đi lên phía trước mặt nữ tử tóc bạc.
Tử Nhược Yên nâng phần đầu của đối phương lên, vén phần tóc bạc ra, sau khi nàng quan sát kỹ lưỡng thì gật đầu và nói: “Đúng như trẫm suy đoán, vết bầm sau gáy rất nghiêm trọng, có lẽ là nàng ta đã bị công kích từ phía sau khi đang chạy trốn.”
“Mũ giáp bị vỡ chắc hẳn là do chịu phải công kích trước đó, cho nên nó sẽ có một vài vết xước nhỏ.”
Nói đến đây, Tử Nhược Yên nhẹ nhàng đặt phần đầu đối phương xuống.
“Trước mắt có ba điểm đáng ngờ, điểm đầu tiên chính là Thánh Ma diễm trên áo giáp của nàng ta rốt cục là như thế nào, có liên quan gì đến tộc Thánh Ma các ngươi không?”
“Điểm thứ hai, nàng ta chạy trốn đến vực Thánh Ma là do ngẫu nhiên hay là cố ý chạy trốn đến nơi này? Trẫm thiên về cố ý chạy đến đây hơn, điều này có liên quan đến điểm đáng ngờ đầu tiên.”
“Điểm thứ ba…”
Tử Nhược Tiền khựng lại và nhìn sang Tiêu Thiên, nàng cau mày và hỏi: “Nữ tử lúc trước từng cứu chàng có phải là nàng ta không?”
“Không phải!” Tiêu Thiên không ngừng lắc đầu, chỉ vào Long nương đang nằm kia và nói: “Ta không quen biết nàng ta, cũng không hiểu vì sao nàng ta tự nhiên lại rơi trúng người ta.”
Tiêu Thiên bày ra vẻ mặt vô tội, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng rồi nói: “Cũng may là thân thể ta hồi phục không ít, chứ nếu không nguyên một thân mặc áo giáp của nàng ta từ trên trời nện xuống người ta, có lẽ sẽ xảy ra vấn đề mất.”
“Chàng vẫn nên chú ý đến thân thể của mình nhiều hơn, thường xuyên quan sát xung quanh để phòng hờ.” Thần sắc của Tử Nhược Yên dịu đi không ít, nàng nhìn về phía Long Khâu Đạo với ánh mắt trách cứ: “Long Khâu tiền bối, trẫm không phải là đang trách ông đâu.”
“Mà là ông nói trẫm thức tỉnh huyết mạch Đế hoàng Nhân hoàng chính thống, ông lo lắng thế giới sau này sẽ xuất hiện đại kiếp vô cùng hung hiểm và trẫm nên đứng ra giương cao đại kỳ trong tương tai.”
“Trẫm biết còn đường phía trước rất nguy hiểm nhưng trẫm nguyện ý gánh vác trách nhiệm trong lòng và đáp ứng sự kỳ vọng của ông.”
“Ông cũng đã hứa là sẽ chăm sóc tốt cho Tiêu lang quân nhưng lại khiến cho chàng bị kẻ khác đột ngột đập trúng người.”
“Nếu như người rơi trúng chàng không phải là nữ tử này mà là một thứ gì khác thì…”
Lạc Nữ Ái ở bên cạnh không ngừng gật đầu, trừng mắt nhìn Long Khâu Đạo: “Long Khâu lão tiền bối, ông nói chuyện mà không suy nghĩ à.”
Long Khâu Đạo run run khóe miệng, chuyện này có thật sự là Tử Nhược Yên không trách ông không?
Dù sao, Long Khâu Đạo thật sự không để ý lắm.
Các người sợ Tiêu Thiên bị đập hư luôn hay sao?
Đùa kiểu gì vậy, người như Tiêu Thiên chỉ cần dùng tay không mà xé xác được Thánh vật trong thế giới giới vực trung vị.
Ngài có đem một thế giới giới vực nện lên đầu của hắn thì có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.