“Vậy sao, hình như có người quá mức ghen tỵ, cứ nhìn chằm chằm người khác không tha nhỉ~” Lạc Nữ Ái nói xong, nàng liếc nhìn bánh bao của Tử Nhược Yên, nở nụ cười khinh thường.
Bộp!
Tử Nhược Yên đập vò rượu xuống bàn, híp mắt nói: “Ai thua thì lăn về tẩm cung của mình.”
“Được thôi, chơi luôn.” Lạc Nữ Ái cũng đập mạnh vò rượu đột nhiên xuất hiện trong tay xuống bàn.
Cuộc chiến giữa hai vị Nữ Đế lại nổ ra.
Còn Long Khâu Bạch Thanh thì tìm được cách giải quyết, nàng lấy chén nước chấm ở trước mặt hai vị Nữ Đế đang thi uống rượu, rồi để trước mặt mình.
Nàng cầm đũa bằng cả hai tay, một bên nhúng thịt, một bên làm nóng rau.
Cho dù hai vị Nữ Đế ở trước mặt đang tranh cãi không ngớt, nàng vẫn im lặng ăn lẩu giống như không hề nhìn thấy.
Sấm sét thỉnh thoảng xuất hiện trên người Long Khâu Bạch Thanh, nàng nhanh chóng ra tay cứu lại nồi lẩu suýt bị lật và đồ ăn suýt bay ra ngoài.
Còn Tiêu Thiên?
Hắn đã dẫn theo Tiêu Ngư Nhi trốn đến bên cạnh Chung Dương Minh, rồi ngồi bên đó ăn xiên nướng.
Những người còn lại cũng quen rồi, ai nấy đều trò chuyện và nếm thức ăn ngon.
Tử Nhược Yên vốn rất mệt mỏi vì hoàng triều Đại Viêm mới ổn định, có rất nhiều việc phải làm, đồng thời nàng còn phải nỗ lực tu hành.
Còn Lạc Nữ Ái, ngoài mặt nhìn có vẻ cà lơ phất phơ nhưng thật ra nàng cũng đang chăm chỉ học tập Tử Nhược Yên để hoàn thiện bản thân.
Bình thường bọn họ phải chịu rất nhiều áp lực, cho nên thỉnh thoảng đấu một trận, cũng xem như thư giãn.
Đêm đã khuya.
Những người khác đều cáo lui trước, rời khỏi cung Thân Vương.
Sân trước, một mớ hỗn độn.
Tiêu Thiên bế Tử Nhược Yên đi vào nội điện của cung Thân Vương.
Còn Long Khâu Bạch Thân thì ôm Lạc Nữ Ái bước đi trên không trung, đi theo bên cạnh hắn.
“Lại thế này nữa rồi.” Tiêu Thiên nhìn Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái ôm nhau sau khi được đặt xuống giường, hắn lắc đầu không biết nên khóc hay cười.
Ợ!
Âm thanh bên cạnh vang lên khiến Tiêu Thiên nhìn qua, Long Khâu Bạch Thanh cũng không hề né tránh mà nhìn hắn.
“Ngon thật đó.” Long Khâu Bạch Thanh nói, “Hình như, ta đã lâu lắm rồi không được ăn ngon như vậy, cho nên ăn nhiều hơn một chút, thất lễ rồi.”
Tiêu Thiên xua tay: "Thích ăn thì ăn nhiều một chút, không sao đâu, chút tiền đồ ăn chỉ là chuyện nhỏ.”
“Ngươi phải biết rằng ta là người nắm giữ quyền lực tài chính trong nhà.”
Nói đến đây, Tiêu Thiên giơ ngón cái với Long Khâu Bạch Thanh, nụ cười của hắn giống như đang tỏa sáng.
Đúng vậy, bây giờ chìa khóa cửa kho báu của Tử Nhược Yên và Lạc Nhược Ái đều nằm trong tay Tiêu Thiên.
Đây cũng là quyết định được đưa ra sau cuộc đại chiến lần trước của hai vị Nữ Đế.
Hợp tình hợp lý mà.
Những bà nội trợ kia có thể quản tiền, một ông nội trợ như Tiêu Thiên sao lại không thể quản tiền chứ?
“...... Cảm ơn.”Sau khi Long Khâu Bạch Thanh cảm tạ hắn, nàng vẫn không thế nào hiểu được Tiêu Thiên tự hào chuyện gì, cho nên nàng chỉ im lặng ngồi khoanh chân trên mặt đất lạnh lẽo, "Xin hãy nghỉ ngơi sớm." "
Sau khi nói xong, Long Khâu Bạch Thanh nhắm mắt lại, đắm chìm vào trong trạng thái tu luyện.
Linh khí trời đất xung quanh cũng chậm rãi lưu chuyển, vờn quanh người nàng.
Mà bởi vì sự tồn tại của Tiêu Thiên, nàng cũng đang dần khôi phục.
“...” Tiêu Thiên nhìn Long Khâu Bạch Thanh trước mặt, sắc mặt rất khó coi.
Tu luyện thật sự có thể giảm mệt mỏi nhưng cách tốt nhất để giải tỏa sự mệt mỏi trong tâm hồn, vẫn là ngủ một giấc thật ngon.
“Ngươi không ngủ thì cả người sẽ không thể thư giãn, mà vẫn giữ cảnh giác theo bản năng.” Nhìn trạng thái của Long Khâu Bạch Thanh trước mặt, Tiêu Thiên thật sự cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Với sự giúp đỡ của hệ thống Vượng Tài, hắn gần như sắp quên mất cảm giác này.
“Ta không biết ngươi đã trải qua những gì trước đây nhưng điều quan trọng là phải ngủ một giấc.” Tiêu Thiên vừa nói, vừa kéo Long Khâu Bạch Thanh từ dưới đất lên.
Hành động của Tiêu Thiên, khiến Long Khâu Bạch Thanh vô thức mở mắt chuẩn bị phản kháng nhưng chỉ có thể thấy một bàn tay không ngừng to lên trước mắt.
Sau đó, hai mắt nàng trợn ngược rồi bất tỉnh nhân sự.
Đùng!
Tiêu Thiên nhìn Long Khâu Bạch Thanh bị mình đánh bất tỉnh, hắn hài lòng gật đầu.
Nhưng hắn không nhìn thấy, hai khuôn mặt đỏ bừng đột nhiên xuất hiện sau lưng.
“Hả?” Tiêu Thiên bị kéo ngã.
Bên ngoài vực Thánh Ma, trong hư không hỗn loạn.
Một khoảng không gian đột nhiên bị bóp méo, một chiếc chiến hạm màu đen đồ sộ to lớn, mạnh mẽ chui ra từ trong chỗ bị bóp méo.
Chiến hạm màu đen tuyền, giống như được chế tạo từ loại gỗ cổ xưa màu đen không biết tên.
Tấm bạt trên cột buồm phập phồng trước dòng chảy hỗn loạn của hư không, đồng thời khuấy động những gợn sóng lăn tăn khiến con thuyền giống như đang lướt êm giữa dòng chảy hỗn loạn trong hư không.
Mãi cho đến khi nó dần dần tiếp cận thế giới giới vực của vực Thánh Ma, mới từ từ dừng lại, lơ lửng giữa không trung.