Nhưng mọi người phát hiện, so với đan dược kia.
Còn không bằng để Tiêu Thiên đứng bên cạnh Long Khâu Bạch Thanh, hiệu quả càng nhanh hơn.
“Đây là đạo lý gì?” Chung Lệ Song khó mà hiểu nổi, kinh ngạc nhìn Tiêu Thiên.
“Vốn chính là vậy mà, ở bên cạnh cha rất dễ chịu.” Tiêu Ngư Nhi bay tới trên vai Tiêu Thiên, xòe đôi tay nhỏ mũm mĩm ra: “Mọi người không nhận ra à?”
Lời nói của Tiêu Ngư Nhi khiến mọi người như bừng tỉnh từ mộng mị.
Suy nghĩ cẩn thận, hình như đúng thật là thế.
Phảng phất trong lúc vô tình, mọi người thực sự rất thích vây quanh Tiêu Thiên, không hiểu sao lúc ấy rất yên tâm.
Thậm chí, ngay cả tốc độ tu luyện cũng gia tăng không ít, một số vấn đề khó hiểu trong quá khứ đều có thể bất chợt bùng lên ánh sáng, ai nấy đều hiểu rõ.
Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi người tập trung hết lên người Tiêu Thiên.
“Chẳng phải Tiêu ca ca nói đã từng ăn thứ gì đó, từ ấy phá vỡ cực hạn à?” Bên này, Lạc Nữ Ái hai mắt sáng rỡ: “Vậy có phải là do thiên địa này bảo này cực kỳ lợi hại hay không?”
“Nó dung nhập vào máu thịt Tiêu ca ca rồi lan rộng khắp cơ thể hắn, tương tự như bảo dược di chuyển!”
Chung Linh vỗ tay, đột ngột nhận ra: “Lạc đại... đại... đại Nữ Đế bệ hạ nói rất đúng, khó trách vừa rồi nàng muốn liếm Thân Vương đại nhân một ngụm.”
Tiêu Thiên kinh ngạc đứng tại chỗ, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Đường Tam Tạng?
Khúc nhạc đệm giống như trò hề đã kết thúc.
Không khí lại trở nên sôi động, với chiếc bàn chính hình vuông.
Tiêu Thiên, Tử Nhược Yên, Lạc Nữ Ái và Long Khâu Bạch Thanh, mỗi người ngồi một phía.
“Trước hết, vì chuyện của phụ hoàng nàng ta và sức khỏe của ngươi, cho nên nhất định phải giữ ngươi ở lại đây.” Tử Nhược Yên nghiêm túc nhìn Long Khâu Bạch Thanh, “Nhưng mà, nếu để ngươi ở bên cạnh Tiêu lang quân, trẫm không yên tâm.”
“Không ai có thể đảm bảo, ngươi có ý đồ gì khác hay không.”
Đối diện với sự chất vấn của Tử Nhược Yên, Long Khâu Bạch Thanh gật đầu: “Nghi ngờ của ngươi rất có lý, ngay cả bản thân ta cũng không thể nào đảm bảo, trước khi ta mất trí nhớ, rốt cuộc ta là người tốt hay là người xấu.”
“Nếu ngươi có thể hiểu được thì tốt rồi!” Tử Nhược Yên gật đầu, nàng nghiêm túc nhìn sang Tiêu Thiên: “Kể từ hôm nay, trẫm chính thức chuyển đến cung Thân Vương sống chung với chàng.”
“Không phải vì chuyện gì khác, chủ yếu là vì suy nghĩ cho sự an toàn của chàng, dù sao lai lịch của nàng ta không rõ ràng, nếu như ta không để mắt nhiều hơn...”
“Nếu có chuyện gì xảy ra với chàng, e rằng trẫm sẽ hối hận cả đời này.”
Tử Nhược Yên nhìn chằm chằm vào Tiêu Thiên, nói rõ ràng từng câu từng chữ, lời nói của nàng càng thêm đường đường chính chính, phóng khoáng hào sảng.
“Bệ hạ....” Tiêu Thiên hít sâu một hơi.
Lại nữa?
Tại sao Tử Nhược Yên luôn có thể dùng cảm giác hào phóng đường hoàng để thả thính trước mặt vậy?
Nhưng ngày tháng bọn họ hoàn toàn sống chung với nhau sắp bắt đầu rồi sao?
“Chuyện này...” Lạc Nữ Ái ngồi đối diện với Tử Nhược, nàng trừng mắt.
Hay cho Tử Nhược Yên, không hổ là Nữ Đế Đại Viêm, người làm hoàng đế đúng là gian trá xảo quyệt.
Chuyện này đã được lên kế hoạch từ lâu!
E rằng nàng ta đã sớm nghĩ đến chuyện mở miệng như thế nào để hoàn toàn chuyển đến cung Thân Vương, chỉ là bị sự kiêu ngạo của hoàng đế cản trở, cho nên không tìm được cơ hội mở miệng.
Long Khâu Bạch Thanh, nữ nhân tóc trắng chết tiệt rơi từ trên trời xuống này.
Vậy mà lại trở thành điểm đột phá của Tử Nhược Yên?
Lạc Nữ Ái siết chặt nắm đấm, vì sao lúc nãy nàng không nghĩ đến chuyện này, chẳng lẽ thật sự giống như lời Tử Nhược Yên đã nói, đầu óc đã hi sinh cho vóc dáng rồi sao?
“Không được...” Lạc Nữ Ái đột nhiên đập bàn rồi trừng mắt nhìn Tiêu Thiên, “Bổn đế cũng muốn chuyển đến đây!”
“Ồ?” Lạc Nhược Yên đặt cọng rau xanh như ngọc bích vào nồi lẩu sôi sùng sục trước mặt, “Xin hỏi Nữ Đế Thánh Ma, vì sao ngươi lại muốn chuyển đến đây?”
“Để mắt đến nàng ta, một mình trẫm là đủ rồi.”
Long Khâu Bạch Thanh im lặng nhìn hành động của Tử Nhược Yên, tỏ vẻ bình tĩnh dừng động tác nhét rau sống vào miệng, học theo Tử Nhược Yên mà nhúng rau vào nồi lẩu.
Khi nàng ăn cọng rau chín nóng hổi thì chậm rãi gật đầu, giống như rất hài lòng.
“Nàng ta biết tin tức của phụ hoàng ta, ai biết nàng ta có đột nhiên nhớ lại hay không.” Đầu Lạc Nữ Ái đã bốc khói, nàng trừng mắt nói: “Bổn đế muốn biết tin tức của phụ hoàng sớm nhất có thể.”
“Cho nên ta phải ở bên cạnh nàng ta, trông chừng nàng ta.”
Lạc Nữ Ái gắp rau chín chấm vào bát nước chấm rồi bỏ vào miệng, nhìn Tử Nhược Yên mà hung hăng nhai ngấu nghiến.
Long Khâu Bạch Thanh nhìn Lạc Nữ Ái, rồi lại nhìn chén nước chấm bị mình uống sạch như uống nước canh, mặt không cảm xúc mà bắt đầu suy nghĩ cách giải quyết.
“Không ngờ gần đây đầu óc của ngươi thông minh như, khó trách gần đây “nhỏ đi” rồi.” Tử Nhược Yên khẽ hừ một tiếng, cong khóe miệng.