[Thật xin lỗi, tạm thời vẫn chưa thấy cực hạn của thân thể ngài.]
[Sự trấn áp ở thế giới quá khứ kia đáng sợ đến vậy nhưng ngài vẫn có thể phá vỡ cực hạn.]
[Ngài hãy kiên nhẫn chờ đợi, khi thân thể ngài hoàn tất cường hóa sẽ có thể bắt đầu tu luyện.]
[Thì ra ta vẫn tu luyện được à, ta vốn tưởng cả đời này chỉ có thể làm người bình thường thôi chứ.] Ánh mắt Tiêu Thiên thoáng có chút ngạc nhiên lẫn vui mừng, đây quả thực là một tin tốt.
Một khi bắt đầu tu luyện thì không cần con gái ngoan trợ giúp mà vẫn có được hiệu ứng sáng chói.
Ngay lúc này, tiếng Lạc Nữ Ái la hét làm gián đoạn suy nghĩ của Tiêu Thiên.
“Ây dà, ngươi còn dịu dàng như thế làm gì, thẳng tay luôn đi!”
Lạc Nữ Ái vừa dứt lời, nàng lập tức xoay người nâng cao chân, sau đó gót chân đập mạnh về phía Long Khâu Bạch Thanh.
Chân dài rơi xuống, con ngươi Long Khâu Bạch Thanh mơ hồ có lấy tia chớp lưu chuyển.
Loẹt xoẹt...
Ánh sáng vàng rực rỡ hàm chứa sấm chớp sắc bén bất chợt hiện lên trên người Long Khâu Bạch Thanh, thân hình nàng lấp lóe trong nháy mắt, hệt như du long.
Cú đá áp lực cao này của Lạc Nữ Ái đạp vào khoảng không.
“Cẩn thận chút, đừng làm Tiêu lang quân bị thương.” Tử Nhược Yên khẽ hít vào một hơi, khép hai ngón tay lại, cánh tay như kiếm được rút ra khỏi vỏ đâm về phía Long Khâu Bạch Thanh kia: “Di chứng hắn bộc phát lần trước vẫn chưa hoàn toàn bình phục.”
“Yên tâm, cam đoan sẽ không!” Lạc Nữ Ái nhếch miệng cười, trong mắt hiện lên tia hưng phấn: “Nữ Đế chúng ta liên hợp ra tay, nàng ta trốn không thoát.”
Long Khâu Bạch Thanh không nói gì, chỉ là vẫn bám sát trên người Tiêu Thiên, sấm chớp quanh quẩn toàn thân.
Nhưng sấm chớp này lại hết sức khéo léo, tự né tránh khu vực thân thể Tiêu Thiên.
“Lên!”
Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái ra tay trong tích tắc, người này vung loạn hai tay như ánh kiếm lưu chuyển, người kia hai chân hung hãn gió táp mưa gào.
Nhưng Long Khâu Bạch Thanh không hề chống trả, nàng chỉ lấy Tiêu Thiên làm trung tâm, sấm rền lấp lóe không ngừng, phóng ra bằng tốc độ không thể tưởng tượng nổi rồi trở lại với góc độ vô cùng quỷ dị.
“A a a, sao ả lông trắng đáng chết này lại trơn trượt như cá chạch thế.” Lạc Nữ Ái hết sức bực tức, xoay người trên không rồi quất tới chỗ đối phương.
Nhưng đúng lúc này, Tử Nhược Yên lại không khéo ra tay cùng lúc.
Hai người cứ thế cùng lao về phía trước, kết quả góc độ của đòn tấn công này hướng thẳng đến vị trí của Tiêu Thiên.
“Hai cái người này...” Tiêu Thiên nhìn thấy đòn tấn công hướng tới mặt mình, khóe miệng khẽ giật, chuẩn bị đưa tay đón đỡ.
Không thể tránh được, nếu không Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái sẽ ngã xuống đất.
Roẹt roẹt...
Sấm chớp chợt hiện, Tiêu Thiên đang tính đỡ đòn, bỗng Long Khâu Bạch Thanh vốn treo trên người hắn lại ra ngăn ở phía trước, cứ như vậy tiếp nhận công kích do hai vị Nữ Đế liên thủ tạo thành.
Sấm chớp lấp lóe như vòng xoáy vặn xoắn, triệt để hấp thu sức mạnh của hai vị Nữ Đế, không có chút bài xích hay rò rỉ nào.
“Phụt!” Long Khâu Bạch Thanh cứng rắn chống đỡ một kích này, khẽ rên lên rồi phun ngụm máu xuống mặt đất.
Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái biến sắc, vội vàng tiến lên đỡ đối phương.
“Đa tạ hai vị, phun ra được ngụm máu tắc nghẽn nên ta thấy thoải mái hơn rất nhiều.” Long Khâu Bạch Thanh vừa lau vết máu tren khóe miệng vừa nói.
“Nhưng hình như vết thương của ngươi đã nặng hơn rồi?” Lạc Nữ Ái nhìn Long nương tóc bạc trước mặt, thấp giọng hô lên, sắc mặt đối phương càng tái nhợt hơn lũy nãy nữa.
“Tại sao ngươi một mực không đánh trả, tại sao vừa rồi không tránh né?” Tử Nhược Yên cũng cau mày.
Long Khâu Bạch Thanh lắc đầu: “Các vị quyết định thu giữ ta, đó chính là ân tình, nên ta không thể đánh trả các vị.”
“Mới nãy ngươi có nhắc tới di chứng của hắn vẫn chưa bình phục, tuyệt đối không thể hứng chịu đòn công kích kia. Hơn nữa, ta đã tính toán qua, gắng gượng chống đỡ lại có thể hoạt huyết thông khí.”
“Gắng sức chịu đựng một kích này là kết quả tốt nhất.” Long Khâu Bạch Thanh bình tĩnh nói.
Nói có sách mách có chứng, mạch suy nghĩ rõ ràng, xét từ nội dung diễn tả thật sự không có vấn đề gì.
Chỉ có điều lúc nàng nói chuyện, mồm miệng tràn ngập màu đỏ tươi, vừa nói miệng thì bên trong đã chảy máu ra ngoài, trông hơi đáng sợ.
Trong lúc nhất thời, mọi người trầm mặc không nói gì, tình huống đã thế này rồi, sao nàng vẫn có thể bình tĩnh như vậy?
Chắc là không liên quan gì đến chú thuật gây mất trí nhớ đâu nhỉ?
“Mau trị thương cho nàng đi ạ!” Chung Linh đang đứng trong góc hoảng sợ hô to.
Người ta còn đang chảy máu không ngừng kìa, thế mà mọi người đều trơ mắt đứng nhìn là sao?
Tại sao ngay cả cha cũng ôm cái thìa, tấm tắc lấy làm lạ vậy.
Ngài là đương kim thừa tướng của Đại Viêm đó, sao ngược lại càng ngày càng không đáng tin cậy rồi, rốt cuộc là học từ ai đây hả!
Cuối cùng, mọi người cũng kịp phản ứng, luống cuống tay chân đỡ Long Khâu Bạch Thanh nằm xuống ghế linh thạch và cho nàng dùng đan dược.