Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 249 - Chương 249. Hỗn Chiến Giữa Tam Phương 2

Chương 249. Hỗn chiến giữa tam phương 2 Chương 249. Hỗn chiến giữa tam phương 2

Lần đầu tiên trên mặt Long Khâu Bạch Thanh xuất hiện vẻ dao động, sau khi cúi đầu nhìn thoáng qua, nàng ngẩng đầu nhìn Tử Nhược Yên: “Có vẻ ngài không nên để lộ biểu cảm sợ hãi và thán phục trước mặt nàng ta.”

Nói đoạn Long Khâu Bạch Thanh chỉ vào Lạc Nữ Ái bên cạnh.

“Ha ha ha!” Lạc Nữ Ái ngơ ngác một hồi, sau đó cười phá lên: “Ái chà chà, vị nào đó thật sự bê tảng đá đập chân vào chân mình đấy nhỉ.”

“...” Tử Nhược Yên giật giật khóe miệng, nhìn Long Khâu Bạch Thanh trước mặt: “Trẫm nói đầu của ngươi.”

“Thì ra là vậy, thật xin lỗi.” Long Khâu Bạch Thanh nói xong bèn nhìn về phía Tử Nhược Yên và thuyết phục: “Nhưng ngài không cần nhạy cảm như vậy đâu, xem xét chỉnh thể, ngài vẫn rất đẹp mà.”

“Trẫm không hề nhạy cảm!” Tử Nhược Yên âm trầm như nước, chậm rãi mở miệng.

Long Khâu Bạch Thanh còn định nói tiếp nhưng lại bị tiếng ho khan của Chung Dương Minh cắt ngang.

Nếu không cắt ngang, chính ông cũng nghi ngờ bệ hạ trò chuyện đề tài này với cô nương ấy cả đêm.

Chuyện này thì có gì hay để nói đâu, Chung Dương Minh thật sự không hiểu.

Như Chung Lệ Song thê tử mình mới là hoàn mỹ nhất, các nàng đều là thanh niên, căn bản không hiểu được.

“Dù nói thế nào, bất luận vì Lạc bệ hạ, hay là thân phận tộc Thánh Long của bản thân nàng.” Chung Dương Minh nói và nhìn quanh nhóm người: “Chắc chắn phải giữ nàng lại, suy nghĩ cách khác đi.”

“Vậy, nên sắp xếp vị Long Khâu cô nương này thế nào?”

Không đợi những người khác kịp phản ứng trước vấn đề do Chung Dương Minh đưa ra, Long Khâu Bạch Thanh đã tự mình đứng dậy.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Long Khâu Bạch Thanh đi tới trước mặt Tiêu Thiên.

“Làm gì?” Tiêu Thiên cúi đầu nhìn Long Khâu Bạch Thanh đi đến trước mặt mình, kỳ quái hỏi.

Long Khâu Bạch Thanh xích lại gần Tiêu Thiên, chiếc mũi óng ánh khẽ run run, cẩn thận hít ngửi.

Sau đó, nàng chầm chậm bay lên, đến cạnh gương mặt của Tiêu Thiên.

Liếm một ngụm.

Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái hoảng sợ nhìn một màn này đến hoá đá ngay tại chỗ.

Những người khác càng trừng lớn hai mắt, bị hành động quỷ dị của nữ nhân tóc bạc trước mắt này làm cho chấn động tột độ.

“Ta muốn ở cạnh hắn.” Long Khâu Bạch Thanh đột nhiên lên tiếng, ôm cổ Tiêu Thiên không chịu buông, cả người treo trên thân thể hắn.

“Không biết tại sao, cảm giác bên cạnh hắn thật sự rất dễ chịu, hương vị cũng rất tốt, ngọt ngào lắm.”

Nói đến đây, thương tích trên người Long Khâu Bạch Thanh cũng bắt đầu dần dần lành lại.

Vô cùng quỷ dị.

Thậm chí, sau khi treo trên người Tiêu Thiên, long uy trong cơ thể Long Khâu Bạch Thanh cũng bắt đầu từ từ lan trộng, đồng thời tăng dần lên.

Như thể ở cạnh Tiêu Thiên thật sự có được lợi ích to lớn.

“Khốn kiếp, cút xuống khỏi người Tiêu lang quân ngay!” Tử Nhược Yên nổi giận, dậm chân tiến lên tóm lấy Long Khâu Bạch Thanh.

Nhưng Long Khâu Bạch Thanh cứ ôm ghì Tiêu Thiên không buông tay, bình tĩnh mở miệng: “Trước mắt, ở bên cạnh hắn là lựa chọn tốt nhất cho việc khôi phục thương tích, cũng như về mặt giác quan của ta.”

“Dựa vào đây là kết quả tốt nhất, xin thứ cho ta không thể rời khỏi hắn.” Long Khâu Bạch Thanh phân tích, giải thích nguyên nhân với Tử Nhược Yên.

“Không được, ta cũng muốn liếm!!” Lúc bấy giờ, Lạc Nữ Ái bên cạnh mới kịp phản ứng, cảm thấy mình bị thiệt thòi, không chút chần chừ lao đến.

“Ngươi làm gì đấy, hỗ trợ túm người đi!” Tử Nhược Yên cau mày, quát khẽ với Lạc Nữ Ái.

Lúc này, Lạc Nữ Ái hệt như bừng tỉnh từ trong mộng, trợ giúp Tử Nhược Yên kéo Long Khâu Bạch Thanh ra.

Nhưng Long nương tóc bạc mặt không đổi sắc, hai tay vẫn gắt gao siết chặt cổ Tiêu Thiên, chết sống không buông, cho dù bị túm nằm ngang giữa không trung, cũng tuyệt đối không thả tay.

Tiêu Thiên đứng tại chỗ, mơ hồ nhìn ba nữ nhân đang phân cao thấp trước mặt.

“Tình huống gì đây?”

“Buông tay mau!” Tử Nhược Yên lạnh lùng quát khẽ.

“Thật xin lỗi, xin hãy cho ta thêm chút thời gian, tiếp xúc gần gũi thế này, thương tích của ta khôi phục rất nhanh.” Long Khâu Bạch Thanh túm chặt Tiêu Thiên, thành thật giải thích.

Tiêu Thiên đứng đó, mặt mày mờ mịt, mình còn có công hiệu chữa bệnh trị thương nữa hả?

[Đây là đạo lý gì?] Tiêu Thiên không hiểu gọi hệ thống Vượng Tài trong nội tâm.

[Chủ nhân, ngài là hậu duệ của rồng, dòng dõi Thánh Long thân cận ngài là lẽ dĩ nhiên.]

[Khi ngài du hành xuyên qua hư không và tiến vào thế giới giới vực trung vị này, thân thể ngài cũng càng ngày càng mạnh mẽ.]

[Một số đặc tính huyết mạch và thể chất dần dần được kích thích.]

[Theo quan sát của tôi, vị Long Khâu Bạch Thanh này thuộc huyết mạch Thánh Long cấp Đế Hoàng, thậm chí vượt xa Long Khâu Đạo.]

[Nàng cảm thấy ở cạnh ngài là lẽ dĩ nhiên và bắt đầu hướng tới con đường trở nên mạnh mẽ hơn phía trước.]

Tiêu Thiên chợt bừng tỉnh, xoa cằm: [Thân thể của ta còn đang được cường hóa mà, khi nào mới kết thúc thế?]

Bình Luận (0)
Comment