Đội trưởng của chiến hạm đội mười Chiến Nhất Tâm híp mắt, nhìn hai người đi đến một sơn cốc, cũng cười khẽ.
"Có vẻ, gần đây vận đạo của chúng ta thật sự rất thuận." Chiến Nhất Tâm cười mở miệng, phất tay với đội hữu, ra tay bắt người.
"Vâng!"
Cùng lúc đó.
Tiêu Thiên dẫn theo Chung Dương Minh, đi tới trong sơn cốc, đang gọi món.
"Trừ bầu dục xào thì thăn cừu nướng cũng làm nhiều một chút, còn có..." Lúc Tiêu Thiên gọi món ăn, bị Chung Dương Minh phất tay ngăn cản.
"Thân Vương đại nhân!" Chung Dương Minh nói xong, nhìn về phía Tiêu Thiên: "Ta trực tiếp làm cho ngài một bữa tiệc thập toàn đại bổ nha, mười món ăn, tuyệt đối có thể cho ngài bổ càng thêm bổ."
"Ngươi xác định?" Tiêu Thiên cau mày: "Hiệu quả tốt không?"
"Ta từng ăn rồi." Biểu cảm Chung Dương Minh nghiêm túc, nhìn Tiêu Thiên nói.
Tiêu Thiên sửng sốt một chút, sau đó nghĩ tới Chung Lệ Song, chợt ngộ ra: "Ừm..."
Nếu suy nghĩ kỹ, phương diện này chắc là không ai có quyền uy hơn Chung Dương Minh.
"Nhưng mà, sau khi đi theo ta luyện võ, tình huống chắc là tốt hơn rất nhiều ha." Sau khi Tiêu Thiên nhìn xung quanh hẻo lánh, không có người liền bắt lấy Chung Dương Minh hỏi.
Chung Dương Minh thoáng hoạt động gân cốt, gật đầu đáp: "Toàn bộ nhờ vào Thân Vương đại nhân dạy tốt, gần đây quả thật thoải mái hơn nhiều lắm."
"Được, chuẩn bị sẵn sàng, ta dẫn ngươi đi núi Thanh Viêm." Tiêu Thiên nói xong, chuẩn bị dẫn theo Chung Dương Minh lăng không bay đi.
Tiêu Thiên sử dụng truyền tống trận, vẫn phải đặc biệt đến điện truyền tống một chuyến liền khởi động trận bàn đến đó.
Sau đó, lại đi núi Thanh Viêm.
Phiền phức!
Còn không bằng trực tiếp lợi dụng lập trường sinh vật dẫn theo Chung Dương Minh, bay đến núi Thanh Viêm còn nhanh hơn.
"Thân Vương đại nhân, có người." Nhưng vào lúc này, Chung Dương Minh bỗng nhiên nhướng mày, mở miệng nói.
Nghe thấy Chung Dương Minh nói, Tiêu Thiên hơi thả ra chút áp chế của thân thể, lập tức nhận ra có người qua đây.
Vù! Vù! Vù!
Nhưng ngay sau đó, từng tiếng xé không đột ngột vang lên, Chiến Nhất Tâm mang theo người nhanh chóng xuyên qua.
Gần như là trong giây lát, một đám nam tử cường tráng mặc chiến giáp, da thịt có đường hoa văn huyết sắc chạy dọc, xuất hiện ở xung quanh bọn họ.
Bao quanh Tiêu Thiên và Chung Dương Minh, vây bọn họ ở chính giữa.
"Căn cứ tình báo, vực Thánh Ma được Nguyên Thủy ma quốc thống nhất, nếu các ngươi là thừa tướng và Thân Vương, hiển nhiên theo địa vị, chắc sẽ biết rất nhiều tin tức tình báo."
Chiến Nhất Tâm nhìn Tiêu Thiên và Chung Dương Minh, đi tới như tản bộ trong sân vắng, chậm rãi mở miệng.
"Nếu hai vị không muốn chịu khổ, vẫn mong đi một chuyến." Nói đến đây, Chiến Nhất Tâm vươn tay ra hiệu.
Tiêu Thiên và Chung Dương Minh nhìn theo phương hướng đối phương ra hiệu, lập tức nhìn thấy một phi thuyền giống như con thoi lơ lửng giữa không trung.
Sau khi nhìn xong, hai người nhìn nhau.
Thứ gì đây?
Đám người này từ đâu nhảy ra, còn có cái thứ kỳ quái lơ lửng trên không kia là thứ gì, chưa từng thấy qua.
Lúc Tiêu Thiên và Chung Dương Minh còn ở trong trạng thái nghi hoặc.
Chiến Nhất Tâm đã tiến lên một bước, gần như đứng vững trước mặt Tiêu Thiên và Chung Dương Minh, quan sát đối phương: "Đừng dũng cảm phản kháng, bằng không cái các ngươi đối mặt chẳng qua là tuyệt vọng mà thôi."
Cho dù là Chiến Nhất Tâm, hay là những đội viên bên cạnh hắn, hình thể đều hơn hai mét, dáng người cường tráng đáng sợ.
Chỉ cần đứng ở đó, rung cơ bắp đã có thể khiến cho người ta cảm nhận được sức mạnh đáng sợ ẩn chứa trong cơ thể bọn họ.
"Hừ!" Chung Dương Minh lạnh lùng hừ một tiếng, trong tay bỗng nhiên có thêm một lá bùa: "Rốt cuộc là ai tuyệt vọng, còn chưa chắc đâu."
Chung Dương Minh vừa dứt lời, quan bào trên người hắn rung động, linh khí tràn ra, kích phát lá bùa.
Sau khi lá bùa hấp thu linh khí, nháy mắt bành trướng hóa thành kiếm khí băng hàn mang theo kim quang, trong đó ẩn chứa ý chí đế hoàng.
Đây là kiếm khí đế hoàng mà Tử Nhược Yên ban cho Chung Dương Minh dùng để hộ thân.
"Đi!"
Chung Dương Minh quát chói tai một tiếng, kiếm khí bùa nháy mắt chém lên người Chiến Nhất Tâm.
Ầm!
Kiếm khí đánh lên người Chiến Nhất Tâm nhưng lúc này đường hoa văn huyết sắc trên da thịt hắn, lại bộc phát ra huyết khí đáng sợ, cơ bắp cả người bành trướng, hình thể đột nhiên cao lên.
Linh khí bộc phát, giống như gió nhẹ vô hại, phất qua thân thể Chiến Nhất Tâm.
"Công kích đáng thương." Chiến Nhất Tâm lấy tay phủi đi vụn băng trên người, lắc đầu, nhìn Chung Dương Minh gầy yếu không chịu nổi: "Có vẻ, ngươi nghe không lọt lời khuyên của ta thật, Nhân tộc hèn mọn."
Chiến Nhất Tâm vừa lắc đầu, vừa xoay người lại, đi đến phi thuyền.
Đồng thời, hắn mở miệng hạ lệnh với đội viên của mình: "Đánh gãy hai chân của hắn, mang đi cùng với nam nhân Thân Vương kia, trở về phục mệnh."
Nhưng Chiến Nhất Tâm mới vừa xoay người đi hai bước, lại bị đội viên bên cạnh gọi lại.
"Đội... Đội trưởng... hình như có chút không thích hợp." Đội phó nuốt nước miếng, đường hoa văn huyết sắc điên cuồng bùng nổ huyết khí, bành trướng hình thể, hoảng sợ nhìn phía sau đội trưởng nhà mình.