Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 257 - Chương 257. Thân Vương Của Ngươi Đang Ở Trong Tay Ta 2

Chương 257. Thân Vương của ngươi đang ở trong tay ta 2 Chương 257. Thân Vương của ngươi đang ở trong tay ta 2

Khi Chung Dương Minh nâng hai tay lên, có hai người nằm trong cái hố dưới mặt đất bị đánh ra.

Ngực đã trũng xuống, kịch liệt ho ra máu tươi, đường hoa văn huyết sắc trên người bản thân sáng ngời lấp lánh, lúc mờ lúc tỏ.

“Nhỏ yếu quá chừng!” Chung Dương Minh cười nhạo một tiếng, rồi đột nhiên thả người nhảy xuống, đập về phía đội viên khác.

Bên phía Huyết Văn tộc, bởi vì đồng liêu vừa rồi bị nghiền áp, bọn họ gần như bị dọa đến hồn vía lên mây, vội vàng lui về phía sau muốn chạy trốn.

Đáng tiếc.

Đã chậm!

Ầm!

Lúc Chung Dương Minh đáp xuống đất, phát ra tiếng gầm rú thật lớn, bùn trên cả mặt đất bị nén và dao động như gợn sóng.

Mà trong mắt bọn họ, Chung Dương Minh ầm ầm đáp xuống đất trước mặt, giống như một ác ma vô cùng khổng lồ.

Đang cười, lộ ra hàm răng trắng lạnh lẽo với bọn họ.

“Hoàng triều Đại Viêm vừa mới yên ổn, Nguyên Thủy ma quốc của liên minh Nữ Đế cũng trăm công nghìn việc, không biết loài bò sát từ đâu tới đây, cũng dám can đảm đến gây hấn làm loạn!” Chung Dương Minh bành trướng thân thể, tốc độ bùng nổ hoàn toàn không tương xứng.

Hai đấm đập ra ầm ầm, trong cả sơn cốc giống như không ngừng xảy ra vụ nổ.

Cũng may nơi này là thế giới giới vực trung vị, cộng thêm hành động lúc đầu của Tiêu Thiên, làm cho cả thế giới càng thêm kiên cố.

Cộng thêm đám người này trông có vẻ gần với Nhân tộc, nhưng cái tên khắp người đều là đường hoa văn huyết sắc, thể trạng cường hãn không nói, khôi phục năng lực cũng rất khó lường.

Vừa rồi hắn cũng bị Chung Dương Minh đập vào trong đất, ngực lõm xuống, hiện giờ đã gần như khôi phục, ra tay gấp rút tiếp viện.

Nhưng như vậy...

Mới có thể khiến cho Chung Dương Minh thỏa sức phóng thích năng lực chiến đấu của mình.

“Nhân tộc!!” Chiến Nhất Tâm phẫn nộ rít gào, đội viên của mình bị Nhân tộc thể trạng vặn vẹo này ngược đãi, hắn không thể ngồi chờ chết.

Tiếp tục như vậy, bọn họ đều bị đánh chết.

Chung quy năng lực khôi phục thương thế của bọn họ có cực hạn!

Lúc Chiến Nhất Tâm rít gào xông tới Chung Dương Minh, chiến giáp cả người bắt đầu biến hình, hóa thành áo giáp dày nặng bao trùm toàn thân.

Hắn lăng không, hung ác va chạm với Chung Dương Minh đối diện giống như người khổng lồ nhỏ.

Chém giết cự ly gần, hoàn toàn dựa vào bạo lực nhục thân quyết đấu.

Hai người điên cuồng va chạm ở trong cả sơn cốc, quyền cước đan xen, có khí kình chấn động, nổ vang không ngớt.

“Rõ ràng, chỉ là Thánh cảnh thập giai mà thôi!!” Khóe miệng Chiến Nhất Tâm không ngừng tràn ra máu tươi bởi vì chấn động đáng sợ dưới giao thủ va chạm lẫn nhau, nội tâm hắn đang rít gào.

Tại sao?

Từ khi nào thân thể Nhân tộc có thể cường hãn đến nước này?

Tuyệt đối không thể, hạn chế của tiên thiên làm cho bọn họ xác định chỉ có thể đi con đường khống chế đại đạo, linh khí trước.

Làm sao Nhân tộc xứng sở hữu thân thể như vậy.

“Nhiên Huyết Liệt Không.”

Chiến giáp cả người Chiến Nhất Tâm vỡ vụn nứt ra, nhiệt độ cao của không gian vặn vẹo truyền ra từ trong thân thể hắn, xuyên thấu qua khe hở của chiến giáp, có thể nhìn thấy rõ ràng đường hoa văn huyết sắc đang thiêu đốt.

Chung Dương Minh lại hít sâu, ổn định hạ bàn dựa theo trang công tu hành với Tiêu Thiên, rồi đột nhiên nắm tay, máu trong mạch máu bắt đầu khởi động, cơ bắp tay phải lần thứ hai bành trướng một vòng.

“Cự Linh quyền!”

Ầm!!!

Tiếng gầm rú giống như vụ nổ, nháy mắt nổ vang trong cả sơn cốc.

Sau khi Chung Dương Minh kêu lên một tiếng, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, mới dùng một quyền đánh vào trong đất, ổn định thân thể.

Chiến Nhất Tâm đối diện ông vượt xa Chưởng Giới cảnh thập tam giai cũng bay ngược ra ngoài.

Chiến Nhất Tâm bay ngược ra ngoài giữa không trung, cảm giác xương cốt của mình sắp tan rã.

Nhưng mà...

“Ngươi bị lừa rồi!!” Chiến Nhất Tâm ở giữa không trung đột nhiên xoay người, mượn sức mạnh của Chung Dương Minh, đáp xuống bên cạnh Tiêu Thiên.

Huyết nhận trên mảnh che tay của Chiến Nhất Tâm lại bắn ra, đặt trên cổ họng của Tiêu Thiên: “Vị thừa tướng này, ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

“Bằng không lỡ đâu lưỡi dao này của ta không vững, ngươi cũng không cách nào trở về ăn nói với bệ hạ của ngươi đâu.”

Chung Dương Minh ngồi xổm phía xa, không lên tiếng, nhìn Tiêu Thiên bị kèm hai bên.

Mặt Tiêu Thiên không chút thay đổi, phun vỏ quả hạch ra đất, cầm lấy quả mới đưa vào miệng: “Nhìn ta làm gì, tiếp tục đánh đi chớ, cái gì cũng cần ta ra tay, dạy ngươi luyện võ để làm gì?”

Chiến Nhất Tâm: “???”

Chiến Nhất Tâm giật mình nhìn lấy Tiêu Thiên, lẽ nào đối phương không sợ?

"Muốn ăn à?" Thấy Chiến Nhất Tâm nhìn mình, Tiêu Thiên giơ tay lên, lắc lư quả hạch trong tay.

Quả hạch này thuộc về đặc thù của vực Thánh Ma, được gọi là quả bỏng gạo, vị giống như hạt dưa đã ăn trước đây, Tiêu Thiên rất thích.

Chiến Nhất Tâm nhìn quả bỏng gạo, lại nhìn về phía Tiêu Thiên.

Hắn rất muốn hỏi đối phương, rốt cuộc có biết bản thân đang có tình cảnh gì hay không?

Bình Luận (0)
Comment