Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 260 - Chương 260. Cho Các Ngươi Một Cơ Hội Hối Cải Làm Người Mới 2

Chương 260. Cho các ngươi một cơ hội hối cải làm người mới 2 Chương 260. Cho các ngươi một cơ hội hối cải làm người mới 2

Con mẹ nó thập lục giai chó má gì.

Tên trước mắt là Quái Vật cảnh thì có!

Tin tức tình báo do thám báo chiến trường sưu tập đều con mẹ nó chó má hết.

Thánh Ma vực chỉ là thế giới giới vực trung vị, tiêu chuẩn trung bình.

Cơ hội thành công của lần hành động này cao tới chín phần?

Ngươi gọi thế giới giới vực có loại quái vật này chỉ là trung bình?

Ngươi còn nói tiến công nơi có tồn tại nghịch thiên như vậy mà xác suất thành công là chín phần?

Bộ phận tình báo nuôi bằng bao nhiêu tài nguyên, bao nhiêu công sức, thẩm thấu vào nhiều thế giới giới vực như vậy…

Lại là một đám phế vật khốn kiếp!

"Thân Vương đại nhân, không sao chứ?" Cùng lúc đó, Chung Dương Minh đã lĩnh vài người đội viên lăng không nhảy tới. Vừa chạm đất đã ném thứ mình xách trong tay xuống đất như vứt rác rưởi.

Tiêu Thiên khoát tay áo: "Không sao."

"Đám người này rất khó chơi, còn mang lại cảm giác đặc thù, hóa ra là thể tu." Chung Dương Minh nói tới đây, nhìn sang phía đội viên đội mười tộc Huyết Văn đã trọng thương hấp hối.

Bên này, Chiến Nhất Tâm nhìn đội viên bị bắt cả tới, lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Xem ra mình khó mà thoát chết được.

"Chung Dương Minh, từ lúc đầu đến giờ, ta phát hiện vài vấn đề vô cùng nghiêm trọng." Tiêu Thiên nghiêm túc nhìn chằm chằm Chung Dương Minh.

Cơ thể phồng lên của Chung Dương Minh dần khôi phục trở lại, cuối cùng lại nho nhã như cũ. Nghe Tiêu Thiên nói vậy, ông chợt khẩn trương: "Thân Vương đại nhân, chuyện gì ạ?"

Mà Chiến Nhất Tâm đứng cạnh cũng căng như dây đàn.

Chắc không phải chiến hạm của bọn họ ngoài thế giới giới vực bị quái vật này phát hiện chứ.

Nếu là như vậy, sợ rằng đám người lão đại gặp nguy mất.

Bị hạng quái vật này nhắm vào...

"Đầu tiên, tư thế ngươi lên đài xấu hoắc." Vẻ mặt Tiêu Thiên nghiêm trọng, chỉ vào Chung Dương Minh: "Ngồi xổm ở chỗ kia làm quỷ gì, phải ngồi nơi này, khoát một tay lên đầu gối."

"Tay kia chống đầu, đầu nghiêng sang quan sát bọn họ."

"Cả cái tên Cự Linh quyền nữa, nghe chẳng bá đạo gì cả."

"Ta dã nghĩ cho ngươi cái tên, gọi là Cự Vô Thần Hoành Không Liệt Phách..." Tiêu Thiên nói đến đây chợt quay đầu, nhìn về phía Chiến Nhất Tâm: "Các ngươi là chủng tộc gì?"

"Hả?" Chiến Nhất Tâm đờ đẫn cả người, còn chưa kịp lấy lại tinh thần.

Chát!

Tiêu Thiên cho đối phương một bạt tai, sức lực khống chế tinh vi, đánh cho người quay như con quay không biết bao nhiêu vòng.

"Ta đang nói chuyện, sao ngươi không chịu tập trung nghe hả? Có phải lại đang bày âm mưu quỷ kế gì không?" Tiêu Thiên nheo mắt lại, sát khí trong cơ thể loáng thoáng tràn ra.

Chiến Nhất Tâm bị tát xây xẩm mặt mày, vô ý thức bật thốt ra: "Huyết... Tộc Huyết Văn."

"Thế một quyền này gọi là Cự Vô Thần Hoành Không Liệt Phách Tru Huyết Văn quyền!" Tiêu Thiên quyết định.

Khóe miệng Chung Dương Minh co quắp, lát sau mới chậm rãi gật đầu: "Cái tên này... Rất hay."

"Chưa kể, vài động tác vừa rồi của ngươi không đúng, kinh nghiệm chiến đấu vẫn kém lắm." Tiêu Thiên tiếp tục bình luận: "Ví dụ như lãng phí lực lượng quá nhiều, lúc ra tay thiếu độ mượt mà..."

Tiêu Thiên chỉ ra từng vấn đề nhỏ, Chung Dương Minh lắng nghe cẩn thận.

Ít ra thì phương diện kinh nghiệm chiến đấu của Tiêu Thiên phong phú vô cùng, đặc biệt là vài ý tưởng và quan điểm tác chiến khá là đặc biệt.

Tuy những kỹ xảo này chẳng có tác dụng gì nhiều với Tiêu Thiên bây giờ.

Nhưng Chung Dương Minh được ích lợi không nhỏ.

Chiến Nhất Tâm đứng cạnh thì nghe đến mức mồ hôi lạnh đầm đìa.

Thân là người tham dự trận đánh vừa rồi, hắn cực kỳ rõ ràng, nếu Chung Dương Minh tuân theo kỹ xảo Tiêu Thiên truyền thụ.

Vậy bọn họ còn chẳng có cơ hội đánh trả ấy chứ!

"Thân Vương đại nhân, lần sau ta sẽ chú ý." Chung Dương Minh khom người đáp lại Tiêu Thiên, biểu thị bản thân đã hiểu.

"Còn lần sau gì nữa, luôn bây giờ đi!" Tiêu Thiên cau mày: "Cải lương không bằng bạo lực. Bây giờ còn sớm, lại không phải không có cơ hội."

Nói tới đây, Tiêu Thiên lấy ra đan dược tốt nhất, lần lượt đút cho tộc Huyết Văn trọng thương hấp hối, để vết thương của bọn họ lành lại.

"Được rồi, tiếp theo chúng ta làm lại một lần." Tiêu Thiên xử lý xong, vỗ tay về phía những người tộc Huyết Văn ý bảo: "Bắt đầu từ đoạn các ngươi phát hiện hắn thúc giục huyết khí trong cơ thể, chuẩn bị biến thân đánh nhau. Từ đầu luôn nhé."

"Nhớ chú ý hành động, phải biểu hiện ra nét mặt kinh hoảng, sợ hãi khi lần đầu thấy hắn."

"Nếu phối hợp tốt, ta cho các ngươi một cơ hội hối cải làm người mới, chuộc lấy mạng sống."

"Vẻ mặt ngươi là thế nào, sao lại có lệ như vậy?"

"Chẳng sợ các ngươi vô duyên vô cớ giết tới cửa, muốn mưu hại tính mạng của chúng ta, ta vẫn cho các ngươi một cơ hội."

"Chỉ là phối hợp diễn một chút, phụ một tay đánh một trận, đơn giản như vậy mà các ngươi cũng không chuyên tâm, không cẩn thận."

"Ta thấy các ngươi hư đến tận xương rồi, không thuốc nào cứu được."

"Ta muốn lưu các ngươi, nhưng mà ông trời không muốn!"

Bình Luận (0)
Comment