Tiêu Thiên vừa dứt lời đã tức giận vung chưởng, đội viên đội mười tộc Huyết Văn đang ngây như phỗng đằng trước lập tức nát bấy.
Ban nãy Chung Dương Minh chém giết rất lâu mới có thể đánh cho bọn họ trọng thương hấp hối.
Kết quả là Tiêu Thiên chỉ vỗ một chưởng hời hợt, thậm chí còn chẳng có dao động linh khí phát ra, chỉ dùng lực lượng thân thể nghiền ép thẳng thừng.
Ừng ực...
Những người tộc Huyết Văn khác không nhịn được nuốt khan nước bọt, toàn thân run lẩy bẩy vì sợ.
Đối mặt với chiến lực khủng bố đến tận cùng của Tiêu Thiên, bọn họ không dám nảy sinh ý định phản kháng.
Bởi vì chính bọn họ cũng theo con đường thể tu, hiểu rõ một khi Tiêu Thiên ra tay sẽ có nghĩa như thế nào.
Bọn họ chỉ có thể khuất nhục, run rẩy tuân theo bố trí của Tiêu Thiên, tiến hành cái gọi là tập luyện với Chung Dương Minh hết lần này tới lần khác.
Chỉ cần có ai hơi phân tâm, chỉ lơ đãng một chút xíu thôi cũng gặp ngay một chưởng của Tiêu Thiên.
"Ta không chịu nổi!" Lần tập luyện thứ bảy, trạng thái áp lực cao như vậy, hoàn cảnh làm nhục như vậy khiến một người tộc Huyết Văn rít gào ra tiếng, hai tay giao nhau, tự vỗ vào đỉnh đầu.
Rắc!
Tiếng xương sọ vỡ vụn vang lên, máu tươi chảy ngược, linh hồn đang dần phân tán tiêu biến.
Hắn ta ngửa đầu ngã xuống, mặt lộ vẻ giải thoát.
Nhưng đúng lúc hấp hối, hắn ta nhận ra mình bị người giữ lại, mà người này chính là Tiêu Thiên!
"Trốn tránh không thể giải quyết vấn đề. Phái biết dũng cảm đối mặt mới cứu chuộc được bản thân." Tiêu Thiên nói xong, cường ngạnh nhét hai viên thuốc vào miệng đối phương.
Một khắc sau.
Dược lực bạo phát, vết thương của gã tộc Huyết Văn nọ lành lại bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn ra, linh hồn đang tan rã tiêu biến cũng nhanh chóng khôi phục.
Gần như chỉ trong nháy mắt, gã tộc Huyết Văn tự mình muốn chết lại đầy máu hồi sinh, khôi phục trạng thái đỉnh cao.
"Đừng từ bỏ, ta tin tưởng ngươi làm được." Tiêu Thiên vỗ vỗ gã tộc Huyết Văn ngơ ngác quỳ trước mặt, tặng cho đối phương một câu cổ vũ.
Gã gộc Huyết Văn này đứng tại chỗ, môi run lập cập.
Dù Tiêu Thiên đang cười với hắn ta, nhưng hắn ta vẫn chỉ cảm thấy khủng bố không thôi.
Hắn ta chỉ muốn chết có tôn nghiêm thôi mà. Sao chuyện đơn giản như thế cũng không thể làm được.
Khoảnh khắc ấy, hắn ta hối hận bản thân đặt chân lên chiến trường, xâm phạm biên giới của người khác, tàn sát chủng tộc khác.
Báo ứng! Chắc chắn là báo ứng rồi.
Thời gian chậm chạp trôi qua cực kỳ tàn nhẫn.
Cả một mành sơn cốc vô cùng hỗn độn, cứ như bị một cơn bão càn quét vậy.
Nếu không phải thế giới này tương đối kiên cố, lại thêm có Tiêu Thiên đứng tại đây ngang ngửa với Định Hải thần châm thì nơi này đã biến dạng từ lâu rồi.
Rầm!
Chiến Nhất Tâm quỳ rạp dưới đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, không ngừng khóc thét: "Ta xin lỗi. ta sai thật rồi mà."
"Ta không nên xâm lược, không nên coi việc tàn sát tính mạng Nhân tộc làm vui."
"Ta khốn nạn. Ta khốn nạn chết đi được."
Lúc này hắn vừa kêu khóc vừa đấm ngực dậm chân, cuối cùng ngửa đầu nhìn lên trời, hai mắt trống rỗng.
Trên người hắn đã không sót lại khí tức nào nữa.
Linh hồn của hắn tan vỡ hoàn toàn, thành một cái vỏ rỗng, xem như cái xác không hồn.
Chẳng khác gì đã chết.
"Sao khảo nghiệm có chút xíu vậy cũng không thể kiên trì vượt qua thế?" Tiêu Thiên nhìn Chiến Nhất Tâm không còn khí tức trước mặt, lắc đầu nguây nguẩy, thất vọng cực kỳ.
Chung Dương Minh khôi phục hình thể, đi tới cạnh Tiêu Thiên.
"Ít ra chúng ta có thể khẳng định, tộc Huyết Văn này thật sự là thể tu, đồng thời khác hẳn với thể tu tại thế giới giới vực." Chung Dương Minh vẻ mặt kỳ quái nhìn cái xác Chiến Nhất Tâm.
Thể tu không thể đột phá trên thập giai.
Dù có nuốt thiên tài địa bảo, xuất hiện tình huống đột phá cực hạn, cũng chính là hiện trạng của Tiêu Thiên mà mọi người hiểu lầm…
Cũng tuyệt đối không thể đặc biệt như tộc Huyết Văn này được.
Tộc Huyết Văn không tính là mãng phu, tuy cũng vật lộn cận chiến, nhưng khi hoa văn màu máu thiêu đốt lại gây ra tổn thương do lửa cực nóng.
Đồng thời, khi thân thể bọn họ bành trướng, cả lực lượng và tốc độ đều chiếm được cường hóa thật lớn.
Nhất là đặc tính nhanh chóng khôi phục vết thương, hoàn toàn chưa từng thấy trong đặc tính của thể tu được biết đến trước đây.
"Đặc biệt là hệ thống tu luyện. Tuy yếu hơn võ thuật Thân Vương truyền thụ nhiều, nhưng rất đặc biệt." Chung Dương Minh quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiên, chậm rãi phân tích.
Ông, nữ nhi Chung Linh và Lưu Diễm đều đi theo Tiêu Thiên luyện võ, mỗi người biến hóa khác nhau.
Theo Long Khâu Đạo hỗ trợ phân tích, bọn họ sinh ra ở thế giới tàn phá như Nam Hoang vực.
Thế nên bọn họ trời sinh khuyết thiếu.
Nhưng võ thuật Tiêu Thiên truyền thụ cho bọn họ đã bù đắp toàn bộ thiếu sót, xuất hiện đủ loại thần kỳ.
Giống như chính ông, khi nào bùng phát lực lượng thì cơ thể sẽ điên cuồng bành trướng, như người khổng lồ.