Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 262 - Chương 262. Con Đường Của Ta Không Cô Độc 2

Chương 262. Con đường của ta không cô độc 2 Chương 262. Con đường của ta không cô độc 2

Tư thế bạo lực tuyệt đối.

"Chưa kể, rốt cuộc lai lịch tộc Huyết Văn này thế nào? Bỗng nhiên tới thăm Thánh Ma vực là có mục đích gì?" Chung Dương Minh khôi phục hình dáng, khoanh tay đứng cạnh Tiêu Thiên, cau mày.

Tiêu Thiên nhẹ nhàng nói: "Loại chuyện này, chỉ cần hỏi thử..."

Gió nhẹ nhàng thổi qua.

Cả sơn cốc tĩnh mịch, chỉ có hắn và Chung Dương Minh đứng nơi đó.

Và Chiến Nhất Tâm hóa thành cái xác không hồn, không có khí tức trước mặt.

"Thân Vương đại nhân, ngài đùa quá lửa rồi, chẳng chừa một ai." Chung Dương Minh trầm mặc một thoáng, chậm rãi nói ra.

"Ngươi sai rồi, không phải ta làm quá, mà là trong lòng bọn họ có quỷ, không chịu đựng nổi." Tiêu Thiên đi tới trước hai bước, vươn tay đặt lên đỉnh đầu Chiến Nhất Tâm.

Lực lượng rung động, cơ thể trước mặt hóa thành bột mịn.

"Rõ ràng, bọn họ có âm mưu quỷ kế gì với ta, sợ bị ta chọc thủng nên mới thấp thỏm lo âu. Bởi vậy, vừa rồi bọn họ đều không thể tập trung, tự mình vứt bỏ cơ hội được sống."

"Không phải ta không chừa một ai, mà là bọn hắn không giữ được mạng."

"Cũng tốt, hạng người tâm tư âm trầm như vậy không thể giữ."

"Dù không thể có nhiều tình báo hưn, nhưng mặc kệ bọn họ có âm mưu gì, không cần sợ."

"Huống chi nghe bọn họ đau khổ sám hối là biết, bọn họ ung nhọt quá rồi."

"Hôm nay ta và ngươi coi như làm một việc thiện lớn lao."

Nói tới đây, Tiêu Thiên bỗng quay đầu lại nhìn thuyền bay lơ lửng cạnh đó.

Chung Dương Minh cũng nhìn theo, lặng đi một thoáng rồi nói: "Đám tội nhân tộc Huyết Văn này trì hoãn thời gian của ngài, còn làm ngài vất vả dạy bọn họ nên làm việc hiện thế nào. Thậm chí khiến ngài tự mình đứng ra thao luyện nữa chứ."

"Phí dịch vụ, học phí và phí tổn thất tinh thần, một con thuyền bay cũng không đủ bồi thường tổn thất cho Thân Vương đại nhân đâu."

Nói tới đây, Chung Dương Minh giao nạp vật giới sưu từ đám người tộc Huyết Văn cho Tiêu Thiên.

"Thân Vương đại nhân, thêm cả chỗ này nữa, ta cảm thấy rất nhiều bách tính khó khăn của Thánh Ma vực sẽ được trợ giúp."

"Đây không phải là chiến lợi phẩm, mà là tiền từ thiện."

Tiêu Thiên kinh ngạc nhìn về phía Chung Dương Minh, vui mừng vì đối phương giác ngộ tư tưởng.

Hắn vươn tay nắm thật chặt tay đối phương: "Chung Dương Minh, ngươi hiểu."

"Con đường của ta không cô độc!"

“Phù!”

Tiêu Thiên há miệng thổi một hơi, sau khi hắn thổi tung mặt đất trong toàn bộ sơn cốc bay lên một tầng thì lúc này mới gật đầu đầy vẻ hài lòng.

Mọi người đều có trách nhiệm dọn dẹp chiến trường, đảm bảo giải quyết tốt hậu quả và quan tâm đến môi trường xung quanh mình.

Sau khi giải quyết xong những việc này, Tiêu Thiên cũng không dẫn theo Chung Dương Minh và bay thẳng đến núi Thanh Viêm chi cho phí sức lực mà hắn dự định cảm nhận một chút việc đi bằng phi thuyền thì có cảm giác như thế nào.

Sau khi Tiêu Thiên tiến vào trong phi thuyền, hắn phát hiện ra bên trong này còn rộng rãi hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Chỉ là cách bài trí nội thất cùng với một vài đồ trang trí ở bên trong phi thuyền trông vô cùng thô kệch và mang phong cách chiến tranh cực kì rõ ràng.

Thuyền mây hiện lên giống như một con thoi đang bay, phía trước được chế tạo bằng tinh thể trong suốt, tầm nhìn rộng lớn rõ ràng.

Nguyên cả phi thuyền được khống chế bởi trận pháp, đồng thời nó được khảm những viên linh thạch như một nguồn động lực để con thuyền di chuyển.

“Vượng Tài, mi có thể khống chế con thuyền không?” Tiêu Thiên ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ vị của phi thuyền, hắn liếc nhìn về phía trước và đột nhiên hỏi thầm trong lòng.

【Chủ nhân, đối với tôi đó không phải là việc khó mà lại còn dễ như trở bàn tay.】

Khi câu trả lời của Vượng Tài vang lên trong đầu hắn thì toàn bộ trận pháp trong phi thuyền đột nhiên sáng lên.

Linh khí ở trong viên linh thạch bị rút ra và được trận pháp hấp thu đồng thời dẫn động linh khí thiên địa bốn phía tụ tập lại với nhau tạo thành một tầng bảo hộ linh khí trên bề mặt ngoài phi thuyền.

Phá không mà đi về phía trước.

“Tốc độ không tệ nha.” Tiêu Thiên hơi lười biếng dựa vào ghế, để mặc cho Vượng Tài khống chế trận pháp phi thuyền và điều khiển nó bay đến núi Thanh Viêm.

Mặc kệ cho tốc độ của phi thuyền kém xa mình tự bay, nhưng ít nhất hắn cũng không cần tự mình bay khiến tâm tình của hắn rất sảng khoái.

Phi thuyền không mất nhiều thời gian lắm để bay đến được bầu trời phía trên núi Thanh Viêm.

Núi Thanh Viên là tên gọi chung của một khu vực vùng núi rộng lớn.

Năm xưa, thành lũy thành trì vốn là di tích của đế quốc Đại Viêm, huyền không mà lên, mặc dù nó đã gây ra thiệt hại cho một phần khu vực núi Thanh Viêm.

Nhưng dãy núi được hình thành bởi di thể của Thánh Long bảo vệ nhạc phụ Tử Đế tôn vẫn còn nguyên vẹn, không bị tổn hại chút nào.

Cho nên sản nghiệp chăn nuôi của Tiêu Thiên không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Trấn Thanh Viêm vẫn còn đó.

Sau khi Tiêu Thiên chọn xong nguyên liệu nấu ăn và lấy rượu mới.

Bình Luận (0)
Comment